Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 34
2024-11-22 00:10:30
Thím ta ôm tâm lý may mắn: “Cậu xem cậu có thể giúp đỡ cho nhà thông gia một chút được không?”
Quả nhiên là đúng như Lâm Kiều đã đoán từ trước, rõ ràng biết Lâm Kiều đã có hôn ước, còn gả cô cho người khác, bây giờ lại mở miệng nói tiếng thông gia…
Quý Đạc liếc nhìn Lâm Kiều, phát hiện Lâm Kiều vậy mà lại đang cười, cô còn tiến lên, thân thiết khoác tay Tôn Tú Chi: “Cháu cũng biết thím và chú hai không dễ dàng gì, để mọi người trả lại tiền cho người như vậy, thực sự là làm khó cho mọi người rồi.”
Tôn Tú Chi nghe vậy, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chút tiền này hẳn là nhà họ Quý không để vào mắt đâu nhỉ. Còn Đại Vĩ nữa, dù sao nó cũng là anh trai cháu, cũng không ít lần đối tốt với cháu, nó sống tốt, sau này cháu cũng được nở mày nở mặt theo.”
Không chỉ muốn nhà họ Quý trả số tiền này, mà còn muốn tranh thủ nhờ vả công việc cho Lâm Vĩ nữa.
Lâm Kiều nghe thấy yêu cầu vô liêm sỉ này của thím ta, sắc mặt vẫn không hề thay đổi: “Cháu thấy hay là thế này đi, không có cháu thì chẳng phải vẫn còn Lâm Huệ đó sao? Thím có thể gả con bé đi…”
Lời còn chưa dứt thì Lâm Huệ đã nhảy dựng lên: “Loại người bỏ vợ bỏ con như thế, tôi đây thèm vào!”
Phản ứng này quả thực là như tát thẳng vào mặt Tôn Tú Chi đang không ngừng nói lời hay về nhà họ Mã.
Lâm Kiều lại càng cười tươi hơn: “Không thể nói như vậy được, đồng chí Mã người ta mặc dù là đi bước nữa, nhưng điều kiện lại rất tốt. Hơn nữa người ta cũng là vì kế hoạch hóa gia đình, mới chẳng còn cách nào khác. Người khác em có thể không tin, nhưng em phải tin vào ánh mắt của thím chứ?”
Những lời mà Tôn Tú Chi không ngừng nói bên tai nguyên thân mấy ngày nay, đều bị cô trả lại hết cho Tôn Tú Chi.
“Một người tốt như vậy, nếu như bỏ qua thì không có mà tìm nữa đâu. Vừa khéo Lâm Huệ cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, thím nói có đúng không?”
Lâm Kiều nói xong thì cười, cũng không nhìn sắc mặt của mấy người khác mà khoác tay Lưu Ngọc Lan: “Mẹ, mẹ qua giúp con dọn đồ đi. Anh ấy còn có việc ở đơn vị, đợi làm giấy giới thiệu xong là con phải đi rồi.”
Mấy năm nay Lưu Ngọc Lan không tiếp xúc nhiều với Lâm Kiều, không biết là từ bao giờ mà cái miệng cô lại lợi hại đến như vậy, bà ấy cứ thế ngơ ngác bị cô kéo đến gian phòng phía Tây.
Thấy Lâm Kiều thực sự mở rương dọn đồ, bà ấy mới vội vàng giúp cô trải một tấm vải gói đồ ra, rồi lại nhỏ giọng hỏi: “Người này là do con đến Yên Đô tìm được sao?”
Hai chiếc rương gỗ trên giường đều được đóng khi Lưu Ngọc Lan và Lâm Thủ Nhân kết hôn, lúc Lưu Ngọc Lan rời đi cũng không mang theo chúng. Bà cụ Lâm là một bà cụ ‘chân nhỏ’ (chân bị bó từ nhỏ theo tập tục thời xưa), không thể xuống ruộng làm việc, chỉ có thể dựa vào việc nuôi gà vịt, đan rổ đan sọt hay đan chiếu cói để kiếm sống qua ngày, bên trong hai cái rương này cũng không có gì đáng giá.
Lâm Kiều trước tiên cất một số bức thư và ảnh mà hai ông bà để lại, nghe vậy thì đáp: “Vâng.”
Lưu Ngọc Lan nhìn cô, hốc mắt lại ngấn nước: “Đều tại mẹ không tốt, lúc trước đáng lẽ phải đưa con đi theo.”
Lâm Thủ Nhân chỉ có một cô con gái là nguyên thân, đừng nói đến việc bà ấy muốn đưa con gái theo hay không, mà còn phải coi hai ông bà nhà họ Lâm có nỡ xa cháu gái mình không đã. Người chồng sau mà bà ấy tìm là một người trẻ tuổi, chưa từng kết hôn, cả nhà năm người hòa thuận vui vẻ, ai lại muốn có người chen chân vào cơ chứ?
Quả nhiên là đúng như Lâm Kiều đã đoán từ trước, rõ ràng biết Lâm Kiều đã có hôn ước, còn gả cô cho người khác, bây giờ lại mở miệng nói tiếng thông gia…
Quý Đạc liếc nhìn Lâm Kiều, phát hiện Lâm Kiều vậy mà lại đang cười, cô còn tiến lên, thân thiết khoác tay Tôn Tú Chi: “Cháu cũng biết thím và chú hai không dễ dàng gì, để mọi người trả lại tiền cho người như vậy, thực sự là làm khó cho mọi người rồi.”
Tôn Tú Chi nghe vậy, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chút tiền này hẳn là nhà họ Quý không để vào mắt đâu nhỉ. Còn Đại Vĩ nữa, dù sao nó cũng là anh trai cháu, cũng không ít lần đối tốt với cháu, nó sống tốt, sau này cháu cũng được nở mày nở mặt theo.”
Không chỉ muốn nhà họ Quý trả số tiền này, mà còn muốn tranh thủ nhờ vả công việc cho Lâm Vĩ nữa.
Lâm Kiều nghe thấy yêu cầu vô liêm sỉ này của thím ta, sắc mặt vẫn không hề thay đổi: “Cháu thấy hay là thế này đi, không có cháu thì chẳng phải vẫn còn Lâm Huệ đó sao? Thím có thể gả con bé đi…”
Lời còn chưa dứt thì Lâm Huệ đã nhảy dựng lên: “Loại người bỏ vợ bỏ con như thế, tôi đây thèm vào!”
Phản ứng này quả thực là như tát thẳng vào mặt Tôn Tú Chi đang không ngừng nói lời hay về nhà họ Mã.
Lâm Kiều lại càng cười tươi hơn: “Không thể nói như vậy được, đồng chí Mã người ta mặc dù là đi bước nữa, nhưng điều kiện lại rất tốt. Hơn nữa người ta cũng là vì kế hoạch hóa gia đình, mới chẳng còn cách nào khác. Người khác em có thể không tin, nhưng em phải tin vào ánh mắt của thím chứ?”
Những lời mà Tôn Tú Chi không ngừng nói bên tai nguyên thân mấy ngày nay, đều bị cô trả lại hết cho Tôn Tú Chi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Một người tốt như vậy, nếu như bỏ qua thì không có mà tìm nữa đâu. Vừa khéo Lâm Huệ cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, thím nói có đúng không?”
Lâm Kiều nói xong thì cười, cũng không nhìn sắc mặt của mấy người khác mà khoác tay Lưu Ngọc Lan: “Mẹ, mẹ qua giúp con dọn đồ đi. Anh ấy còn có việc ở đơn vị, đợi làm giấy giới thiệu xong là con phải đi rồi.”
Mấy năm nay Lưu Ngọc Lan không tiếp xúc nhiều với Lâm Kiều, không biết là từ bao giờ mà cái miệng cô lại lợi hại đến như vậy, bà ấy cứ thế ngơ ngác bị cô kéo đến gian phòng phía Tây.
Thấy Lâm Kiều thực sự mở rương dọn đồ, bà ấy mới vội vàng giúp cô trải một tấm vải gói đồ ra, rồi lại nhỏ giọng hỏi: “Người này là do con đến Yên Đô tìm được sao?”
Hai chiếc rương gỗ trên giường đều được đóng khi Lưu Ngọc Lan và Lâm Thủ Nhân kết hôn, lúc Lưu Ngọc Lan rời đi cũng không mang theo chúng. Bà cụ Lâm là một bà cụ ‘chân nhỏ’ (chân bị bó từ nhỏ theo tập tục thời xưa), không thể xuống ruộng làm việc, chỉ có thể dựa vào việc nuôi gà vịt, đan rổ đan sọt hay đan chiếu cói để kiếm sống qua ngày, bên trong hai cái rương này cũng không có gì đáng giá.
Lâm Kiều trước tiên cất một số bức thư và ảnh mà hai ông bà để lại, nghe vậy thì đáp: “Vâng.”
Lưu Ngọc Lan nhìn cô, hốc mắt lại ngấn nước: “Đều tại mẹ không tốt, lúc trước đáng lẽ phải đưa con đi theo.”
Lâm Thủ Nhân chỉ có một cô con gái là nguyên thân, đừng nói đến việc bà ấy muốn đưa con gái theo hay không, mà còn phải coi hai ông bà nhà họ Lâm có nỡ xa cháu gái mình không đã. Người chồng sau mà bà ấy tìm là một người trẻ tuổi, chưa từng kết hôn, cả nhà năm người hòa thuận vui vẻ, ai lại muốn có người chen chân vào cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro