Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 36
2024-11-21 08:23:41
Vài người hàng xóm vốn định đi về, bởi dù sao nhà nào cũng có việc phải làm, nhưng thấy nhà họ Mã đến đón dâu thì bọn họ lại vội vàng dừng lại. Vợ Triệu Tam lại càng chống nạnh đứng xem, chỉ hận không thể tiến đến gần sát mà xem vẻ mặt của hai vợ chồng nhà họ Lâm lúc này là như thế nào.
Có quá nhiều người đứng trước cổng nhà này, mấy người trên xe khách cũng nhìn thấy, không khỏi trêu chọc Mã Vinh Lượng.
“Chú thím nhà vợ tương lai của anh cũng nhiệt tình quá nhỉ, anh còn chưa đến mà đã đứng ở cổng nhà đợi anh rồi.”
“Sao mà không nhiệt tình được chứ? Tiền đồ của con trai nhà bọn họ còn nằm trong tay Lượng Tử mà.”
Những lời này chẳng hề có chút tôn trọng nào với người nhà họ Lâm cả, có người còn khoác vai Mã Vinh Lượng: “Nghe nói vợ ông anh đẹp lắm, có thật không đó?”
“Tất nhiên là thật rồi, nếu không thì sao Lượng Tử lại bỏ qua mấy cô ở thành phố mà về đây cưới một cô gái nông thôn chứ?”
Chưa đợi Mã Vinh Lượng mở miệng, đã có người nháy mắt cười với gã, gã cũng cười: “Đẹp hay không thì lát nữa cũng sẽ biết cả mà, nhỉ?”
Tuy rằng gã không tìm vợ ở thành phố vì một phần nguyên nhân là người nhà họ Triệu cứ đến gây chuyện khiến cho thanh danh của gã không tốt lắm, nhưng mà chuyện gã coi trọng ngoại hình của Lâm Kiều cũng là sự thật.
Lâm Kiều có lẽ đã thừa hưởng hết những ưu điểm của cha mẹ mình, dáng người cao ráo, eo thon, ngũ quan xinh đẹp, ngay cả ở thành phố cũng khó mà tìm được cô gái nào xinh đẹp như vậy. Chỉ tiếc là cô còn nhỏ, hồi gã xuống nông thôn thì cô chỉ mới mười một - mười hai tuổi, nếu không thì gã đã cưới Lâm Kiều chứ không phải Triệu Tiểu Hà rồi.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, Mã Vinh Lượng cười tươi như hoa, trước khi xuống xe còn chỉnh lại bộ vest trên người cho thẳng thớm nữa.
Đây cũng là phong trào mới thịnh hành sau thời kỳ cải cách mở cửa, nói chung chỉ có những người đi mua bán vật tư của các đơn vị lớn mới có một bộ, rất hiếm.
Không ngờ vừa xuống xe, còn chưa kịp chào hỏi vợ chồng Lâm Thủ Nghĩa, một khuôn mặt già nua quen thuộc đã chen vào trước: “Tôi tưởng ai mà nhân mô cẩu dạng như vậy, ra là cái thằng giả nhân giả nghĩa này, còn mặc cả đồ tây cơ đấy. Khoác bộ da người vào thì tưởng mình là con người thật đấy à!”
Lời nói này thật khó nghe, sắc mặt Mã Vinh Lượng lập tức tệ hẳn đi, nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày cưới của mình, dù sao cũng không nên nảy sinh xung đột với đối phương làm gì.
Gã không để ý đến đối phương nhưng không có nghĩa là đối phương không để ý đến gã, vợ Triệu Tam cười đến nỗi sắp nở hoa rồi: “Thật đáng tiếc, có người coi như chạy một chuyện không công rồi, con bé Kiều người ta từ nhỏ đã có hôn ước, nhà trai còn ưu tú hơn ai kia nhiều, lại còn là sĩ quan đến từ Yến Đô tới nữa chứ.”
“Lâm Kiều có hôn ước á?" Lần này, Mã Vinh Lượng không thể coi như bà ta đang nói nhảm được nữa.
Gã cau mày, quay đầu nhìn vợ chồng nhà họ Lâm, vẻ mặt không thể tin nổi.
Vừa nhìn qua thì mới phát hiện ra sắc mặt của hai vợ chồng bọn họ rất khó coi, không giống như ra đón gã, mà giống như vừa mất đi người thân vậy.
Đám anh em cùng đến đây đón dâu với gã cũng phát hiện ra có điều không ổn, tất cả đều ngừng cười đùa, nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Trong sự im lặng, giọng điệu chua ngoa của vợ Triệu Tam lại càng thêm rõ ràng hơn: “Cũng may là ông cụ Lâm tinh mắt, tìm cho con bé Kiều một chàng rể tốt. Nhìn cái xe kia của người ta đi, hơn hẳn cái xe khách nhỏ của ai kia đến mấy chục lần ấy chứ, lại còn có tài xế lái đến nữa.”
Có quá nhiều người đứng trước cổng nhà này, mấy người trên xe khách cũng nhìn thấy, không khỏi trêu chọc Mã Vinh Lượng.
“Chú thím nhà vợ tương lai của anh cũng nhiệt tình quá nhỉ, anh còn chưa đến mà đã đứng ở cổng nhà đợi anh rồi.”
“Sao mà không nhiệt tình được chứ? Tiền đồ của con trai nhà bọn họ còn nằm trong tay Lượng Tử mà.”
Những lời này chẳng hề có chút tôn trọng nào với người nhà họ Lâm cả, có người còn khoác vai Mã Vinh Lượng: “Nghe nói vợ ông anh đẹp lắm, có thật không đó?”
“Tất nhiên là thật rồi, nếu không thì sao Lượng Tử lại bỏ qua mấy cô ở thành phố mà về đây cưới một cô gái nông thôn chứ?”
Chưa đợi Mã Vinh Lượng mở miệng, đã có người nháy mắt cười với gã, gã cũng cười: “Đẹp hay không thì lát nữa cũng sẽ biết cả mà, nhỉ?”
Tuy rằng gã không tìm vợ ở thành phố vì một phần nguyên nhân là người nhà họ Triệu cứ đến gây chuyện khiến cho thanh danh của gã không tốt lắm, nhưng mà chuyện gã coi trọng ngoại hình của Lâm Kiều cũng là sự thật.
Lâm Kiều có lẽ đã thừa hưởng hết những ưu điểm của cha mẹ mình, dáng người cao ráo, eo thon, ngũ quan xinh đẹp, ngay cả ở thành phố cũng khó mà tìm được cô gái nào xinh đẹp như vậy. Chỉ tiếc là cô còn nhỏ, hồi gã xuống nông thôn thì cô chỉ mới mười một - mười hai tuổi, nếu không thì gã đã cưới Lâm Kiều chứ không phải Triệu Tiểu Hà rồi.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, Mã Vinh Lượng cười tươi như hoa, trước khi xuống xe còn chỉnh lại bộ vest trên người cho thẳng thớm nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây cũng là phong trào mới thịnh hành sau thời kỳ cải cách mở cửa, nói chung chỉ có những người đi mua bán vật tư của các đơn vị lớn mới có một bộ, rất hiếm.
Không ngờ vừa xuống xe, còn chưa kịp chào hỏi vợ chồng Lâm Thủ Nghĩa, một khuôn mặt già nua quen thuộc đã chen vào trước: “Tôi tưởng ai mà nhân mô cẩu dạng như vậy, ra là cái thằng giả nhân giả nghĩa này, còn mặc cả đồ tây cơ đấy. Khoác bộ da người vào thì tưởng mình là con người thật đấy à!”
Lời nói này thật khó nghe, sắc mặt Mã Vinh Lượng lập tức tệ hẳn đi, nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày cưới của mình, dù sao cũng không nên nảy sinh xung đột với đối phương làm gì.
Gã không để ý đến đối phương nhưng không có nghĩa là đối phương không để ý đến gã, vợ Triệu Tam cười đến nỗi sắp nở hoa rồi: “Thật đáng tiếc, có người coi như chạy một chuyện không công rồi, con bé Kiều người ta từ nhỏ đã có hôn ước, nhà trai còn ưu tú hơn ai kia nhiều, lại còn là sĩ quan đến từ Yến Đô tới nữa chứ.”
“Lâm Kiều có hôn ước á?" Lần này, Mã Vinh Lượng không thể coi như bà ta đang nói nhảm được nữa.
Gã cau mày, quay đầu nhìn vợ chồng nhà họ Lâm, vẻ mặt không thể tin nổi.
Vừa nhìn qua thì mới phát hiện ra sắc mặt của hai vợ chồng bọn họ rất khó coi, không giống như ra đón gã, mà giống như vừa mất đi người thân vậy.
Đám anh em cùng đến đây đón dâu với gã cũng phát hiện ra có điều không ổn, tất cả đều ngừng cười đùa, nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Trong sự im lặng, giọng điệu chua ngoa của vợ Triệu Tam lại càng thêm rõ ràng hơn: “Cũng may là ông cụ Lâm tinh mắt, tìm cho con bé Kiều một chàng rể tốt. Nhìn cái xe kia của người ta đi, hơn hẳn cái xe khách nhỏ của ai kia đến mấy chục lần ấy chứ, lại còn có tài xế lái đến nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro