Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 40
2024-11-22 00:10:30
Dù sao với tính tình của hai vợ chồng này, nếu nhà họ Quý không liên lạc được thì bọn họ cũng sẽ chủ động bám lấy mối thông gia tốt này ngay, sao có thể mười mấy năm không qua lại thế được.
Nếu không phải cha Lâm Kiều mất sớm, chỉ để lại một mình Lâm Kiều, ông cụ Quý sợ sau này Lâm Kiều không có ai chăm sóc nên mới định ra hôn ước với nhà họ Lâm, sợ là có làm ầm lên đến tận trời thì vợ chồng Lâm Thủ Nghĩa cũng phải để chuyện tốt này rơi vào đầu con gái mình ấy chứ.
Mà thời gian hai nhà không qua lại cũng rất khéo, vừa vặn không lâu sau khi mười năm đó (cách mạng văn hóa) bắt đầu…
Lâm Kiều cũng không tỏ ra là mình bất ngờ: “Biết rồi, em sẽ chú ý.” Lại chân thành đề nghị với Lâm Vĩ: “Em thấy ở Yến Đô đã có người tự mình đi buôn bán rồi đấy, sau này cơ hội làm việc chắc chắn sẽ ngày càng nhiều. Anh mà học không vào thì đợi thêm một hai năm nữa, có thể đến thành phố một chuyến thử xem.”
Tính tình Lâm Vĩ không tệ, cứ ở mãi trong thôn như vậy, rồi cũng sẽ bị Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi làm chậm trễ thôi.
Có cha mẹ như vậy, cô gái nhà tử tế nào chịu gả cho anh ấy đây? Đã cải cách mở cửa rồi, bên ngoài cơ hội cũng sẽ dần nhiều hơn.
Lâm Vĩ thấy cô nói nghiêm túc, cũng gật đầu: “Vậy em nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Anh cũng giữ gìn sức khỏe.”
Hai người từ sân sau quay lại, Lưu Ngọc Lan đã để đồ của cô vào ghế sau xe ô tô, đang đứng đó ngóng Lâm Kiều.
Lâm Kiều đã nói xong với Lâm Vĩ, cũng không nhiều lời nữa, đi tới mở cửa xe: “Đi thôi.”
“Trên đường đi nhớ cẩn thận.” Lưu Ngọc Lan không nhịn được mà dặn dò một câu, cũng nhìn ra được là bà ấy có chút không nỡ.
Nghĩ đến lời Lâm Vĩ vừa nói, Lâm Kiều nhỏ giọng hỏi bên tai bà ấy: “Mẹ, sao nhà họ Lâm và nhà họ Quý lại không qua lại với nhau nữa vậy ạ?”
“Không qua lại nữa ư? Khi nào thế?” Vẻ mặt Lưu Ngọc Lan ngơ ngác.
Nhìn thế này thì có vẻ là mẹ cô không biết chuyện gì rồi, cũng phải, lúc đó bà ấy hẳn là đã tái giá, nhà họ Lâm sao có thể nói những chuyện này với bà ấy được.
“Không có gì, con chỉ hỏi vậy thôi.”
Lâm Kiều không nói gì nữa, ngược lại Quý Đạc lại hạ cửa sổ xe xuống: “Dì muốn đi đâu? Để cháu bảo Tiểu Phương đưa dì.”
Lưu Ngọc Lan trước đây vốn không ở bên con gái nhiều, càng đừng nói đến con rể tương lai, bà ấy vội vàng xua tay: “Không cần, dì về thôn, cũng không tiện đường.”
Đóng cửa xe cho Lâm Kiều xong thì bà ấy liền đi luôn, đi được một đoạn lại không nhịn được mà quay đầu lại.
Lâm Kiều ở bên cửa sổ xe nhìn thấy rõ ràng, nhưng cô không gọi bà ấy. Nếu thật sự gọi bà ấy, ngược lại sẽ khiến Lưu Ngọc Lan không thoải mái, cần gì chứ.
Không biết có phải chuyện nhà họ Lâm đã truyền đến tai bí thư chi bộ thôn rồi hay không, tóm lại, lúc Lâm Kiều đi xin giấy giới thiệu thì rất thuận lợi, rất nhanh chóng mà đã làm xong.
Khi xe ô tô chạy ra khỏi thôn, cây cầu đá nhỏ ngày hôm qua bị nước mưa nhấn chìm giờ đã hoàn toàn lộ ra, những vũng nước trên đường còn phản chiếu ánh nắng mặt trời đang dần lên cao. Cũng may gầm xe ô tô cao, nếu không thì gầm xe đã bị xóc hỏng từ lâu rồi.
Lâm Kiều cất giấy giới thiệu đã xin được vào cặp sách, lấy bức thư mà ông bà Lâm để lại ra, bắt đầu xem kỹ.
Nhà họ Lâm và nhà họ Quý đột nhiên không qua lại nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, có lẽ có thể tìm được chút manh mối từ trong những bức thư này.
Nhìn nhìn một hồi, mi mắt Lâm Kiều có chút nặng nề, giữa chừng lúc Tiểu Phương dừng xe đổ xăng, cô cũng dựa vào ghế mà ngủ thiếp đi luôn.
Nếu không phải cha Lâm Kiều mất sớm, chỉ để lại một mình Lâm Kiều, ông cụ Quý sợ sau này Lâm Kiều không có ai chăm sóc nên mới định ra hôn ước với nhà họ Lâm, sợ là có làm ầm lên đến tận trời thì vợ chồng Lâm Thủ Nghĩa cũng phải để chuyện tốt này rơi vào đầu con gái mình ấy chứ.
Mà thời gian hai nhà không qua lại cũng rất khéo, vừa vặn không lâu sau khi mười năm đó (cách mạng văn hóa) bắt đầu…
Lâm Kiều cũng không tỏ ra là mình bất ngờ: “Biết rồi, em sẽ chú ý.” Lại chân thành đề nghị với Lâm Vĩ: “Em thấy ở Yến Đô đã có người tự mình đi buôn bán rồi đấy, sau này cơ hội làm việc chắc chắn sẽ ngày càng nhiều. Anh mà học không vào thì đợi thêm một hai năm nữa, có thể đến thành phố một chuyến thử xem.”
Tính tình Lâm Vĩ không tệ, cứ ở mãi trong thôn như vậy, rồi cũng sẽ bị Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi làm chậm trễ thôi.
Có cha mẹ như vậy, cô gái nhà tử tế nào chịu gả cho anh ấy đây? Đã cải cách mở cửa rồi, bên ngoài cơ hội cũng sẽ dần nhiều hơn.
Lâm Vĩ thấy cô nói nghiêm túc, cũng gật đầu: “Vậy em nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Anh cũng giữ gìn sức khỏe.”
Hai người từ sân sau quay lại, Lưu Ngọc Lan đã để đồ của cô vào ghế sau xe ô tô, đang đứng đó ngóng Lâm Kiều.
Lâm Kiều đã nói xong với Lâm Vĩ, cũng không nhiều lời nữa, đi tới mở cửa xe: “Đi thôi.”
“Trên đường đi nhớ cẩn thận.” Lưu Ngọc Lan không nhịn được mà dặn dò một câu, cũng nhìn ra được là bà ấy có chút không nỡ.
Nghĩ đến lời Lâm Vĩ vừa nói, Lâm Kiều nhỏ giọng hỏi bên tai bà ấy: “Mẹ, sao nhà họ Lâm và nhà họ Quý lại không qua lại với nhau nữa vậy ạ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không qua lại nữa ư? Khi nào thế?” Vẻ mặt Lưu Ngọc Lan ngơ ngác.
Nhìn thế này thì có vẻ là mẹ cô không biết chuyện gì rồi, cũng phải, lúc đó bà ấy hẳn là đã tái giá, nhà họ Lâm sao có thể nói những chuyện này với bà ấy được.
“Không có gì, con chỉ hỏi vậy thôi.”
Lâm Kiều không nói gì nữa, ngược lại Quý Đạc lại hạ cửa sổ xe xuống: “Dì muốn đi đâu? Để cháu bảo Tiểu Phương đưa dì.”
Lưu Ngọc Lan trước đây vốn không ở bên con gái nhiều, càng đừng nói đến con rể tương lai, bà ấy vội vàng xua tay: “Không cần, dì về thôn, cũng không tiện đường.”
Đóng cửa xe cho Lâm Kiều xong thì bà ấy liền đi luôn, đi được một đoạn lại không nhịn được mà quay đầu lại.
Lâm Kiều ở bên cửa sổ xe nhìn thấy rõ ràng, nhưng cô không gọi bà ấy. Nếu thật sự gọi bà ấy, ngược lại sẽ khiến Lưu Ngọc Lan không thoải mái, cần gì chứ.
Không biết có phải chuyện nhà họ Lâm đã truyền đến tai bí thư chi bộ thôn rồi hay không, tóm lại, lúc Lâm Kiều đi xin giấy giới thiệu thì rất thuận lợi, rất nhanh chóng mà đã làm xong.
Khi xe ô tô chạy ra khỏi thôn, cây cầu đá nhỏ ngày hôm qua bị nước mưa nhấn chìm giờ đã hoàn toàn lộ ra, những vũng nước trên đường còn phản chiếu ánh nắng mặt trời đang dần lên cao. Cũng may gầm xe ô tô cao, nếu không thì gầm xe đã bị xóc hỏng từ lâu rồi.
Lâm Kiều cất giấy giới thiệu đã xin được vào cặp sách, lấy bức thư mà ông bà Lâm để lại ra, bắt đầu xem kỹ.
Nhà họ Lâm và nhà họ Quý đột nhiên không qua lại nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, có lẽ có thể tìm được chút manh mối từ trong những bức thư này.
Nhìn nhìn một hồi, mi mắt Lâm Kiều có chút nặng nề, giữa chừng lúc Tiểu Phương dừng xe đổ xăng, cô cũng dựa vào ghế mà ngủ thiếp đi luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro