Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 42
2024-11-24 12:24:01
Quý Đạc vốn dĩ không hề dễ gần, chỉ đối xử tốt với cháu trai cháu gái của mình, đây là lần đầu tiên Tiểu Phương thấy anh gắp thức ăn cho người khác đấy. Còn Lâm Kiều thì vẫn còn đang uể oải, không có tâm trí mà để ý nhiều như vậy, Quý Đạc gắp cho cô, cô liền ngoan ngoãn ăn hết.
Nói ra thì cô chỉ hơn Quý Linh có năm tuổi thôi, thậm chí còn nhỏ hơn Quý Trạch ba tuổi nữa, có thể coi như là cùng lứa với cháu trai cháu gái anh rồi.
Nghĩ đến hai đứa cháu trong nhà, sắc mặt Quý Đạc trở nên bình thường lại, giơ tay gắp thêm một đũa thức ăn cho Lâm Kiều: “Đừng chỉ ăn cơm không.”
Nghe có vẻ hơi nghiêm khắc, lần này Lâm Kiều muốn không để ý cũng khó.
Không biết nhà họ Quý đặt tên cho con cái như thế nào, cháu trai và chú chỉ khác nhau có một nét chữ. Trước đây cô đã tìm cơ hội xem bức khế ước đó rồi, phát hiện nó được viết bằng bút lông, nét chữ phóng khoáng lại cẩu thả, còn viết liền mạch, căn bản không thể nhìn ra là viết chữ “Đạc” hay chữ “Trạch”.
Nhưng khi ở nhà họ Lâm, Tôn Tú Chi đoán Quý Đạc là đối tượng của cô, Quý Đạc cũng không phản bác, vậy tám phần anh là nam chính rồi.
Đầu óc Lâm Kiều vẫn còn hơi choáng váng, cảm thấy bất kể trong lòng có muốn hay không, người đàn ông này vẫn rất có trách nhiệm, chỉ là đôi khi, anh nhìn cô giống như người lớn nhìn trẻ con.
Chẳng lẽ nguyên thân từ nhỏ không có cha, thiếu tình thương của cha nên đặc biệt thích kiểu chồng có mùi vị như cha này hả?
Một bữa cơm trôi qua trong dòng suy nghĩ hỗn loạn của Lâm Kiều, trở lại xe, thuốc cô uống lúc nãy cũng đã phát huy tác dụng, cô quấn chặt áo khoác của Quý Đạc rồi ngủ thiếp đi.
Đến khi trở về Yến Đô, cô đã cảm thấy khỏe hơn nhiều, cũng không để Quý Đạc phải trực tiếp đưa cô về nhà nghỉ ngơi: “Vẫn là đến bệnh viện trước đi, hôm qua trời mưa làm chậm trễ thời gian, đến giờ mới về, ông nội Quý và bà nội Quý chắc cũng đang chờ tin tức của chúng ta.”
Xử lý xong chuyện nhà họ Lâm, bọn họ mới lên đường, trên đường lại đến bệnh viện một chuyến, lúc này trời bên ngoài đã tối đen.
Nghĩ đến cơn mưa lớn hôm qua, nếu không lộ mặt có lẽ hai ông bà cũng không yên tâm, Quý Đạc không nói gì nữa.
Khi hai người vừa đến cửa phòng bệnh thì thấy có người đang đợi ở hành lang. Đó là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt mỉm cười, khí chất ôn hòa, dáng người hơi mập mạp. Có lẽ mới đi làm về nên mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, trong tay còn cầm một chiếc cặp công văn. Nhìn thấy Quý Đạc, ông ta chủ động chào hỏi: “Chú hai về rồi à?” Quý Đạc cũng gật đầu với ông ta: “Anh cả.”
Dường như nhớ ra phải giới thiệu cho Lâm Kiều, người đàn ông quay đầu nhìn sang, Lâm Kiều đã rất hiểu chuyện gọi một tiếng: “Bác Quý.”
Nụ cười trên mặt Quý Quân bỗng trở nên có chút không tự nhiên: “Đây là Kiều Kiều à? Đã lớn thế này rồi nhỉ.”
Hôm nay ông ta vừa về đến nhà là đã bị Diệp Mẫn Thục chặn lại, kể hết những chuyện xảy ra mấy ngày nay cho nghe.
Nói thật, ông ta thấy hoàn toàn không cần thiết, nếu lúc trước đã đồng ý rồi thì bây giờ làm trò này để làm gì? Lại còn ngay lúc ông cụ đang nhập viện nữa chứ. Hồi ông ta cưới vợ cũng không xem gia thế, quan trọng vẫn là phải thử tìm hiểu xem Tiểu Trạch có thích hay không kìa.
Nhưng lời sao có thể nói ra được đây. Ông ta không thể vạch trần vợ mình, lại không muốn lừa dối cha mình, chỉ có thể nói bóng gió rằng dạo này mình bận, vẫn chưa biết Tiểu Trạch có bạn gái.
Nói ra thì cô chỉ hơn Quý Linh có năm tuổi thôi, thậm chí còn nhỏ hơn Quý Trạch ba tuổi nữa, có thể coi như là cùng lứa với cháu trai cháu gái anh rồi.
Nghĩ đến hai đứa cháu trong nhà, sắc mặt Quý Đạc trở nên bình thường lại, giơ tay gắp thêm một đũa thức ăn cho Lâm Kiều: “Đừng chỉ ăn cơm không.”
Nghe có vẻ hơi nghiêm khắc, lần này Lâm Kiều muốn không để ý cũng khó.
Không biết nhà họ Quý đặt tên cho con cái như thế nào, cháu trai và chú chỉ khác nhau có một nét chữ. Trước đây cô đã tìm cơ hội xem bức khế ước đó rồi, phát hiện nó được viết bằng bút lông, nét chữ phóng khoáng lại cẩu thả, còn viết liền mạch, căn bản không thể nhìn ra là viết chữ “Đạc” hay chữ “Trạch”.
Nhưng khi ở nhà họ Lâm, Tôn Tú Chi đoán Quý Đạc là đối tượng của cô, Quý Đạc cũng không phản bác, vậy tám phần anh là nam chính rồi.
Đầu óc Lâm Kiều vẫn còn hơi choáng váng, cảm thấy bất kể trong lòng có muốn hay không, người đàn ông này vẫn rất có trách nhiệm, chỉ là đôi khi, anh nhìn cô giống như người lớn nhìn trẻ con.
Chẳng lẽ nguyên thân từ nhỏ không có cha, thiếu tình thương của cha nên đặc biệt thích kiểu chồng có mùi vị như cha này hả?
Một bữa cơm trôi qua trong dòng suy nghĩ hỗn loạn của Lâm Kiều, trở lại xe, thuốc cô uống lúc nãy cũng đã phát huy tác dụng, cô quấn chặt áo khoác của Quý Đạc rồi ngủ thiếp đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến khi trở về Yến Đô, cô đã cảm thấy khỏe hơn nhiều, cũng không để Quý Đạc phải trực tiếp đưa cô về nhà nghỉ ngơi: “Vẫn là đến bệnh viện trước đi, hôm qua trời mưa làm chậm trễ thời gian, đến giờ mới về, ông nội Quý và bà nội Quý chắc cũng đang chờ tin tức của chúng ta.”
Xử lý xong chuyện nhà họ Lâm, bọn họ mới lên đường, trên đường lại đến bệnh viện một chuyến, lúc này trời bên ngoài đã tối đen.
Nghĩ đến cơn mưa lớn hôm qua, nếu không lộ mặt có lẽ hai ông bà cũng không yên tâm, Quý Đạc không nói gì nữa.
Khi hai người vừa đến cửa phòng bệnh thì thấy có người đang đợi ở hành lang. Đó là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt mỉm cười, khí chất ôn hòa, dáng người hơi mập mạp. Có lẽ mới đi làm về nên mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, trong tay còn cầm một chiếc cặp công văn. Nhìn thấy Quý Đạc, ông ta chủ động chào hỏi: “Chú hai về rồi à?” Quý Đạc cũng gật đầu với ông ta: “Anh cả.”
Dường như nhớ ra phải giới thiệu cho Lâm Kiều, người đàn ông quay đầu nhìn sang, Lâm Kiều đã rất hiểu chuyện gọi một tiếng: “Bác Quý.”
Nụ cười trên mặt Quý Quân bỗng trở nên có chút không tự nhiên: “Đây là Kiều Kiều à? Đã lớn thế này rồi nhỉ.”
Hôm nay ông ta vừa về đến nhà là đã bị Diệp Mẫn Thục chặn lại, kể hết những chuyện xảy ra mấy ngày nay cho nghe.
Nói thật, ông ta thấy hoàn toàn không cần thiết, nếu lúc trước đã đồng ý rồi thì bây giờ làm trò này để làm gì? Lại còn ngay lúc ông cụ đang nhập viện nữa chứ. Hồi ông ta cưới vợ cũng không xem gia thế, quan trọng vẫn là phải thử tìm hiểu xem Tiểu Trạch có thích hay không kìa.
Nhưng lời sao có thể nói ra được đây. Ông ta không thể vạch trần vợ mình, lại không muốn lừa dối cha mình, chỉ có thể nói bóng gió rằng dạo này mình bận, vẫn chưa biết Tiểu Trạch có bạn gái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro