Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 50
2024-11-21 08:23:41
Dì Trương nghi hoặc nhìn Lâm Kiều, dường như không hiểu là cô đã dựa được vào cái cây đại thụ nhà họ Quý này rồi thì còn lo gì chuyện tìm việc nữa chứ.
Nhưng Lâm Kiều không định chuyện gì cũng làm phiền đến nhà họ Quý.
Nói cho cùng, ân cứu mạng năm đó là ân tình nhưng cũng là chức trách của ông nội Lâm với tư cách là cảnh vệ viên. Là ông nội Quý nguyện nhớ đến cái ân tình này nên mới chủ động đề cập đến hôn ước.
Cô tìm đến nhà họ Quý để thực hiện hôn ước thì vẫn còn nằm trong tình lý. Nhưng nếu còn muốn hộ khẩu, muốn công việc, thì đó là lấy ơn báo oán.
Lâm Kiều không phải người có nhiều hoài bão, nhưng đứng trước vấn đề sinh tồn, nên nỗ lực thì cô vẫn sẽ nỗ lực.
Nếu không, lúc trước, khi phát hiện xu thế của nghề nghiệp mình chọn không ổn, cô cũng sẽ không ôm nhất thời chân Phật, khổ cực hơn bốn tháng để thi nghiên cứu sinh như vậy.
Sau đó, vì giáo viên hướng dẫn quá cầu toàn, bắt cô sửa đi sửa lại luận văn nhiều lần, cuối cùng lại nói bản đầu tiên vẫn là tốt nhất, để cô thức đêm thức hôm rồi lưu lạc đến nơi này…
Lâm Kiều không thể đặt cược hết mọi thứ vào mỗi nam chính được. Nhưng mà hiện tại cô chỉ có mỗi bằng cấp phổ thông, đặt ở niên đại này thì cũng xem như đủ dùng, nhưng thêm mười năm nữa, cô sẽ phải đối mặt với làn sóng sa thải đã phá hủy vô số gia đình. Muốn sống cho an ổn thì cô nhất định phải học thêm vài năm nữa, lấy cho được bằng đại học.
Còn về chuyện tự mình buôn bán…
Việc này đúng là không cần bằng cấp đấy, nhưng thực sự cũng không dễ dàng như trong tiểu thuyết vẫn viết.
Đầu tiên, những ngành nghề kiếm ra tiền đều nằm trong tay những người nắm được tin tức chênh lệch, người bình thường muốn làm thì sợ là ngay cả đường đi cũng không tìm được ấy chứ. Cô là người xuyên không, ở Yên Đô xa lạ này lại càng khó khăn hơn, ngay cả việc buôn bán nhỏ cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lâm Kiều còn đang suy nghĩ thì Từ Lệ đã trở về, trên tay còn xách mấy cái túi: “Kiều Kiều, lại đây, xem mấy bộ quần áo này thế nào.”
Bà lấy quần áo ra, toàn bộ đều là kiểu dáng đang thịnh hành ở Yên Đô gần đây, còn có một đôi giày thể thao cùng một đôi giày cao gót mũi nhọn nữa.
“Vừa rồi đi ngang qua trung tâm thương mại, thấy có đồ cháu mặc được nên mua về luôn. Cháu thử đi, không được thì bà lại mang ra đổi.”
Mua về trước, không được thì mang về đổi, chính là sợ Lâm Kiều không tiện nhận, cố tình tiền trảm hậu tấu.
Lâm Kiều biết ý tốt của bà nên cũng không từ chối, bị bà kéo đi thử từng bộ.
Năm 1980, cải cách mở cửa chỉ mới bắt đầu không lâu, quần áo cũng chỉ có mấy kiểu dáng đó, nhưng đôi giày thể thao Hồi Lực kia thì đi thoải mái hơn nhiều so với đôi giày Giải phóng của Lâm Kiều.
Lúc này, giày Giải phóng vẫn chưa phải là loại mà Lâm Kiều từng mang khi đi huấn luyện quân sự. Đế giày còn rất mỏng, thời đại này lại toàn là đường đất, đi xa một chút là đau nhức hết cả chân. Giày thể thao Hồi Lực chắc chắn không thể so với những thương hiệu thể thao sau này rồi, nhưng đế cũng đủ dày và thoải mái.
“Hơi rộng một chút, lót thêm miếng lót giày là được.”
Từ Lệ về phòng tìm cho Lâm Kiều một đôi lót giày, lại cầm đôi giày cao gót kia lên: “Đôi này không vừa chân nhỉ, để bà mang đi đổi đôi nhỏ hơn cho cháu.”
Nói rồi bà lại hỏi Lâm Kiều: “Cháu đến đây mấy ngày rồi mà vẫn chưa dẫn cháu đi đâu chơi hết. Cháu muốn đi xem phim hay nghe nhạc hội gì không?”
*
“Đã nói là con có đối tượng rồi mà ông nội con còn bảo con đi cùng nó à?”
Buổi tối, Diệp Mẫn Thục tan làm về nhà, vừa nghe Quý Trạch nói tin này liền không giấu nổi sự kinh ngạc: “Một đứa con gái nông thôn quê mùa như nó thì biết cái gì gọi là nhạc hội cơ chứ? Ông nội con có phải là lớn tuổi nên hồ đồ rồi không?”
Quý Quân đang ngồi bên cạnh xem tin tức, nghe vậy thì không khỏi cau mày: “Bà vừa nói cái gì đó?”
Nhưng Lâm Kiều không định chuyện gì cũng làm phiền đến nhà họ Quý.
Nói cho cùng, ân cứu mạng năm đó là ân tình nhưng cũng là chức trách của ông nội Lâm với tư cách là cảnh vệ viên. Là ông nội Quý nguyện nhớ đến cái ân tình này nên mới chủ động đề cập đến hôn ước.
Cô tìm đến nhà họ Quý để thực hiện hôn ước thì vẫn còn nằm trong tình lý. Nhưng nếu còn muốn hộ khẩu, muốn công việc, thì đó là lấy ơn báo oán.
Lâm Kiều không phải người có nhiều hoài bão, nhưng đứng trước vấn đề sinh tồn, nên nỗ lực thì cô vẫn sẽ nỗ lực.
Nếu không, lúc trước, khi phát hiện xu thế của nghề nghiệp mình chọn không ổn, cô cũng sẽ không ôm nhất thời chân Phật, khổ cực hơn bốn tháng để thi nghiên cứu sinh như vậy.
Sau đó, vì giáo viên hướng dẫn quá cầu toàn, bắt cô sửa đi sửa lại luận văn nhiều lần, cuối cùng lại nói bản đầu tiên vẫn là tốt nhất, để cô thức đêm thức hôm rồi lưu lạc đến nơi này…
Lâm Kiều không thể đặt cược hết mọi thứ vào mỗi nam chính được. Nhưng mà hiện tại cô chỉ có mỗi bằng cấp phổ thông, đặt ở niên đại này thì cũng xem như đủ dùng, nhưng thêm mười năm nữa, cô sẽ phải đối mặt với làn sóng sa thải đã phá hủy vô số gia đình. Muốn sống cho an ổn thì cô nhất định phải học thêm vài năm nữa, lấy cho được bằng đại học.
Còn về chuyện tự mình buôn bán…
Việc này đúng là không cần bằng cấp đấy, nhưng thực sự cũng không dễ dàng như trong tiểu thuyết vẫn viết.
Đầu tiên, những ngành nghề kiếm ra tiền đều nằm trong tay những người nắm được tin tức chênh lệch, người bình thường muốn làm thì sợ là ngay cả đường đi cũng không tìm được ấy chứ. Cô là người xuyên không, ở Yên Đô xa lạ này lại càng khó khăn hơn, ngay cả việc buôn bán nhỏ cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lâm Kiều còn đang suy nghĩ thì Từ Lệ đã trở về, trên tay còn xách mấy cái túi: “Kiều Kiều, lại đây, xem mấy bộ quần áo này thế nào.”
Bà lấy quần áo ra, toàn bộ đều là kiểu dáng đang thịnh hành ở Yên Đô gần đây, còn có một đôi giày thể thao cùng một đôi giày cao gót mũi nhọn nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vừa rồi đi ngang qua trung tâm thương mại, thấy có đồ cháu mặc được nên mua về luôn. Cháu thử đi, không được thì bà lại mang ra đổi.”
Mua về trước, không được thì mang về đổi, chính là sợ Lâm Kiều không tiện nhận, cố tình tiền trảm hậu tấu.
Lâm Kiều biết ý tốt của bà nên cũng không từ chối, bị bà kéo đi thử từng bộ.
Năm 1980, cải cách mở cửa chỉ mới bắt đầu không lâu, quần áo cũng chỉ có mấy kiểu dáng đó, nhưng đôi giày thể thao Hồi Lực kia thì đi thoải mái hơn nhiều so với đôi giày Giải phóng của Lâm Kiều.
Lúc này, giày Giải phóng vẫn chưa phải là loại mà Lâm Kiều từng mang khi đi huấn luyện quân sự. Đế giày còn rất mỏng, thời đại này lại toàn là đường đất, đi xa một chút là đau nhức hết cả chân. Giày thể thao Hồi Lực chắc chắn không thể so với những thương hiệu thể thao sau này rồi, nhưng đế cũng đủ dày và thoải mái.
“Hơi rộng một chút, lót thêm miếng lót giày là được.”
Từ Lệ về phòng tìm cho Lâm Kiều một đôi lót giày, lại cầm đôi giày cao gót kia lên: “Đôi này không vừa chân nhỉ, để bà mang đi đổi đôi nhỏ hơn cho cháu.”
Nói rồi bà lại hỏi Lâm Kiều: “Cháu đến đây mấy ngày rồi mà vẫn chưa dẫn cháu đi đâu chơi hết. Cháu muốn đi xem phim hay nghe nhạc hội gì không?”
*
“Đã nói là con có đối tượng rồi mà ông nội con còn bảo con đi cùng nó à?”
Buổi tối, Diệp Mẫn Thục tan làm về nhà, vừa nghe Quý Trạch nói tin này liền không giấu nổi sự kinh ngạc: “Một đứa con gái nông thôn quê mùa như nó thì biết cái gì gọi là nhạc hội cơ chứ? Ông nội con có phải là lớn tuổi nên hồ đồ rồi không?”
Quý Quân đang ngồi bên cạnh xem tin tức, nghe vậy thì không khỏi cau mày: “Bà vừa nói cái gì đó?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro