Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 9
2024-11-21 08:23:41
Lâm Kiều nói rất uyển chuyển, nhưng ông cụ Quý vẫn hiểu rằng có lẽ bà cụ Lâm đã không còn nữa rồi.
Ông cụ thở dài, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Kiều lại thêm nhiều phần thương tiếc: “Mấy năm nay, cháu ắc hẳn là đã phải chịu đựng rất nhiều rồi.”
Thấy ông cụ thương cảm, Từ Lệ vội đổi chủ đề, bà hỏi Lâm Kiều: “Cháu một mình đi xa đến Yến Đô, có phải là có chuyện gì không?”
Ông cụ Quý còn bệnh, Lâm Kiều không muốn làm ông cụ buồn thêm. Nhưng khi đối phương nhắc tới, cô lại không thể nói dối, lừa gạt người lớn được.
Huống chi là nếu muốn nhắc đến hôn ước giữa hai nhà, có một số chuyện không thể không nói cho rõ ràng. Từ Lệ đã hỏi vậy thì cô cũng không vòng vo nữa: “Lần này cháu đến đây, quả thật là có chuyện muốn thượng với mọi người.” Vừa nói, cô vừa thản nhiên liếc nhìn Quý Đạc đang dựa người bên cửa sổ.
Lâm Kiều cảm thấy, chính nhờ người đàn ông này mà mình mới có thể gặp được ông cụ Quý. Nếu anh thực sự là nam chính, biết mục đích chuyến đi này của cô rồi, không biết anh có hối hận khi đã đưa cô đến đây không nhỉ.
Từ Lệ nhìn thấy vậy, trong lòng bà lại nghĩ đến một chuyện khác.
Người con trai này của bà ưu tú thì ưu tú đấy, nhưng càng lớn càng khó hiểu. Ngay cả người lớn lên cùng anh như Tiểu Trạch cũng có chút sợ sệt khi nhìn thấy anh.
Bà thực sự sợ những gì con trai mình đã làm trước đó sẽ dọa cô bé này mất: "Không sao đâu, cháu muốn nói gì thì cứ nói đi."
Bị mẹ mình lén trừng mắt một cái nhưng vẻ mặt Quý Đạc vẫn không hề thay đổi, ánh mắt cũng dừng ở trên người Lâm Kiều.
Sau đó, anh nghe Lâm Kiều trầm giọng nói: “Chú thím cháu nhận thứ tốt của người ta, muốn đem cháu gả đi để đổi lấy công việc cho anh họ cháu ở trong thành phố. Ngày cũng đã được định ra rồi, là ngày mốt. Cháu không muốn kết hôn nên đã vụng trộm trốn đi.”
Cô gái trẻ có đôi mắt phượng sáng ngời, dùng thái độ cực kỳ bình tĩnh mà nói đến những chuyện này: “Cháu muốn hỏi ông Quý một chút, hôn ước của hai nhà chúng ta còn được tính không ạ?”
Hôn ước? Cô có hôn ước với nhà họ Quý ư?
Lần này, Quý Đạc thực sự kinh ngạc. Lại ngẫm đến hành động chặn người ta ngoài cổng của Diệp Mẫn Thục, anh cảm thấy mọi chuyện đều đã có thể rõ ràng cả rồi.
Chẳng qua, nhìn phản ứng của ba và mẹ anh, rõ ràng là không ngờ Lâm Kiều đến đây lại là vì chuyện này.
Ông cụ Quý trầm ngâm một lúc, đang định mở miệng nói chuyện thì có người gõ cửa phòng bệnh. Diệp Mẫn Thục – người vừa gặp Lâm Kiều một lần lúc nãy - mỉm cười bước vào: “Ba, đối tượng của Tiểu Trạch nghe nói ba bị bệnh, muốn đến thăm ba, thế nên con mới dẫn cháu nó đến đây.”
Hai người này đến quá đột ngột, lời của ông cụ Quý đã đến bên miệng phải khựng lại, sắc mặt cũng không thể nhận ra mà trầm xuống.
Lâm Kiều cũng nhìn về phía cửa phòng, phát hiện sau lưng Diệp Mẫn Thục quả nhiên còn có một cô gái trẻ đi theo,
Cô gái này trông chỉ mới ngoài hai mươi, tóc uốn xoăn, trang điểm nhẹ nhàng, chân đi đôi giày da đế thấp, vừa vào cửa đã nở nụ cười ngọt ngào, lễ phép chào hỏi hai vợ chồng ông cụ Quý và Quý Đạc.
Tóc uốn xoăn là kiểu tóc mới thịnh hành sau khi bắt đầu cải cách, đừng nói đến chuyện cô ấy vốn đã xinh đẹp, chỉ riêng cách ăn mặc này đã hoàn toàn đè bẹp một cô gái quê mùa như Lâm Kiều rồi.
Diệp Mẫn Thục giả vờ vô tình liếc nhìn Lâm Kiều một cái, ánh mắt đặc biệt dừng lại ở miếng vá nơi khuỷu tay và đầu gối của cô.
Sắc mặt Lâm Kiều lại chẳng chút thay đổi.
Đừng nói đến việc cô là một linh hồn đến từ bốn mươi mấy năm sau, đối mặt với cách ăn mặc rất có đặc điểm thời đại này, liệu có thể nảy sinh ra chút ngưỡng mộ và ghen tị nào hay không; ăn mặc một là để làm hài lòng bản thân, hai là để lịch sự, cô đã mặc bộ quần áo đẹp nhất của nguyên thân, vậy là đã đủ lịch sự với mọi người rồi.
Ông cụ thở dài, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Kiều lại thêm nhiều phần thương tiếc: “Mấy năm nay, cháu ắc hẳn là đã phải chịu đựng rất nhiều rồi.”
Thấy ông cụ thương cảm, Từ Lệ vội đổi chủ đề, bà hỏi Lâm Kiều: “Cháu một mình đi xa đến Yến Đô, có phải là có chuyện gì không?”
Ông cụ Quý còn bệnh, Lâm Kiều không muốn làm ông cụ buồn thêm. Nhưng khi đối phương nhắc tới, cô lại không thể nói dối, lừa gạt người lớn được.
Huống chi là nếu muốn nhắc đến hôn ước giữa hai nhà, có một số chuyện không thể không nói cho rõ ràng. Từ Lệ đã hỏi vậy thì cô cũng không vòng vo nữa: “Lần này cháu đến đây, quả thật là có chuyện muốn thượng với mọi người.” Vừa nói, cô vừa thản nhiên liếc nhìn Quý Đạc đang dựa người bên cửa sổ.
Lâm Kiều cảm thấy, chính nhờ người đàn ông này mà mình mới có thể gặp được ông cụ Quý. Nếu anh thực sự là nam chính, biết mục đích chuyến đi này của cô rồi, không biết anh có hối hận khi đã đưa cô đến đây không nhỉ.
Từ Lệ nhìn thấy vậy, trong lòng bà lại nghĩ đến một chuyện khác.
Người con trai này của bà ưu tú thì ưu tú đấy, nhưng càng lớn càng khó hiểu. Ngay cả người lớn lên cùng anh như Tiểu Trạch cũng có chút sợ sệt khi nhìn thấy anh.
Bà thực sự sợ những gì con trai mình đã làm trước đó sẽ dọa cô bé này mất: "Không sao đâu, cháu muốn nói gì thì cứ nói đi."
Bị mẹ mình lén trừng mắt một cái nhưng vẻ mặt Quý Đạc vẫn không hề thay đổi, ánh mắt cũng dừng ở trên người Lâm Kiều.
Sau đó, anh nghe Lâm Kiều trầm giọng nói: “Chú thím cháu nhận thứ tốt của người ta, muốn đem cháu gả đi để đổi lấy công việc cho anh họ cháu ở trong thành phố. Ngày cũng đã được định ra rồi, là ngày mốt. Cháu không muốn kết hôn nên đã vụng trộm trốn đi.”
Cô gái trẻ có đôi mắt phượng sáng ngời, dùng thái độ cực kỳ bình tĩnh mà nói đến những chuyện này: “Cháu muốn hỏi ông Quý một chút, hôn ước của hai nhà chúng ta còn được tính không ạ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôn ước? Cô có hôn ước với nhà họ Quý ư?
Lần này, Quý Đạc thực sự kinh ngạc. Lại ngẫm đến hành động chặn người ta ngoài cổng của Diệp Mẫn Thục, anh cảm thấy mọi chuyện đều đã có thể rõ ràng cả rồi.
Chẳng qua, nhìn phản ứng của ba và mẹ anh, rõ ràng là không ngờ Lâm Kiều đến đây lại là vì chuyện này.
Ông cụ Quý trầm ngâm một lúc, đang định mở miệng nói chuyện thì có người gõ cửa phòng bệnh. Diệp Mẫn Thục – người vừa gặp Lâm Kiều một lần lúc nãy - mỉm cười bước vào: “Ba, đối tượng của Tiểu Trạch nghe nói ba bị bệnh, muốn đến thăm ba, thế nên con mới dẫn cháu nó đến đây.”
Hai người này đến quá đột ngột, lời của ông cụ Quý đã đến bên miệng phải khựng lại, sắc mặt cũng không thể nhận ra mà trầm xuống.
Lâm Kiều cũng nhìn về phía cửa phòng, phát hiện sau lưng Diệp Mẫn Thục quả nhiên còn có một cô gái trẻ đi theo,
Cô gái này trông chỉ mới ngoài hai mươi, tóc uốn xoăn, trang điểm nhẹ nhàng, chân đi đôi giày da đế thấp, vừa vào cửa đã nở nụ cười ngọt ngào, lễ phép chào hỏi hai vợ chồng ông cụ Quý và Quý Đạc.
Tóc uốn xoăn là kiểu tóc mới thịnh hành sau khi bắt đầu cải cách, đừng nói đến chuyện cô ấy vốn đã xinh đẹp, chỉ riêng cách ăn mặc này đã hoàn toàn đè bẹp một cô gái quê mùa như Lâm Kiều rồi.
Diệp Mẫn Thục giả vờ vô tình liếc nhìn Lâm Kiều một cái, ánh mắt đặc biệt dừng lại ở miếng vá nơi khuỷu tay và đầu gối của cô.
Sắc mặt Lâm Kiều lại chẳng chút thay đổi.
Đừng nói đến việc cô là một linh hồn đến từ bốn mươi mấy năm sau, đối mặt với cách ăn mặc rất có đặc điểm thời đại này, liệu có thể nảy sinh ra chút ngưỡng mộ và ghen tị nào hay không; ăn mặc một là để làm hài lòng bản thân, hai là để lịch sự, cô đã mặc bộ quần áo đẹp nhất của nguyên thân, vậy là đã đủ lịch sự với mọi người rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro