[Thập Niên 80] Sau Khi Thiên Kim Thật Trở Về, Được Quan Lớn Thủ Đô Cưng Chiều
Gặp Lại Lục Chí...
Anh Anh Chiêu
2024-11-13 23:47:07
Bốn người đàn ông, không nói về cái gì mà "chú chín", thì lại nói về chuyện quân đội diễn tập đánh trận.
Đúng là đàn ông.
Lúc Lục Tự Văn và mấy người kia ăn xong chuẩn bị đi, Giang Thiên Ca cũng vừa hay ra ngoài.
Gặp nhau ở cửa, Lục Tự Văn lặng lẽ đi chậm lại, đứng bên cạnh Giang Thiên Ca, nhỏ giọng nói: "Đồng chí, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi không cố ý cười cô đâu."
Giang Thiên Ca nhàn nhạt "ừ" một tiếng, liếc nhìn anh ấy một cái. Cũng chính cái liếc mắt này, sắc mặt cô thay đổi, đẩy Lục Tự Văn ra rồi chạy ra ngoài.
"Ê?" Bị đẩy mạnh ra, Lục Tự Văn ngơ ngác, vừa rồi anh ấy chỉ là nhìn thấy cô bị sữa đậu nành làm cho nhăn nhó, mặt mũi nhăn nhúm như con khỉ trong sở thú, nên mới không nhịn được cười thành tiếng.
Anh ấy không cố ý cười cô, anh ấy cũng đã xin lỗi rồi, sao cô còn giận dữ như vậy?
Lục Tự Văn khó hiểu nhìn bóng lưng Giang Thiên Ca chạy ra ngoài, nhìn rõ tình huống phía trước, anh ấy thốt lên "chết tiệt", cũng nhanh chóng đuổi theo.
Bên đường quốc lộ, có một bà già đang ngồi dưới đất, vỗ đùi, gào khóc hét lên: "Đồ ăn cắp chết tiệt! Mau đến bắt kẻ ăn cắp! Mau đến bắt kẻ trộm!"
Giang Thiên Ca rất buồn bực. Đây mới chỉ là ngày đầu tiên cô đến Bắc Thành, nhưng cô lại đụng phải hai tên trộm.
An ninh ở đây không kém đến mức như này đâu phải không? Tại sao cô đi đến chỗ nào, chỗ đó cũng sẽ có kẻ trộm bị bắt thế?
Mặc dù trong lòng Giang Thiên Ca thấy rất khó hiểu, nhưng tốc độ đuổi theo tên trộm cũng không hề chậm lại.
Tên trộm thấy có người đuổi theo thì quay đầu bỏ chạy vào ngõ.
Những con hẻm ở Bắc Thành đầy những khúc quanh ngoằn ngoèo, giống như một mê cung. Giang Thiên Ca thầm mắng một tiếng, tiếp tục chạy thật nhanh đuổi theo, cũng không thèm đoái hoài tới cái gì khác.
Tên trộm này chắc hẳn rất quen thuộc với địa hình và cách bố trí xung quanh, khi nhìn thấy Giang Thiên Ca đang đuổi theo mình, anh ta lập tức lấy ra một thứ gì đó, ném nó trở lại, nhân lúc Giang Thiên Ca đang tránh né, nhanh chóng leo tường nhảy sang một bên khác.
Giang Thiên Ca muốn trèo tường, đuổi theo anh ta, nhưng bị Lục Tự Văn đang đuổi theo ngăn lại.
"Thôi, không bắt được anh ta đâu." Lục Tự Văn chơi đùa trong con ngõ nhỏ từ nhỏ đến lớn, biết rõ trong những ngõ hẻm này, chớp mắt không nhìn một cái là có thể biến mất hoàn toàn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đúng là đàn ông.
Lúc Lục Tự Văn và mấy người kia ăn xong chuẩn bị đi, Giang Thiên Ca cũng vừa hay ra ngoài.
Gặp nhau ở cửa, Lục Tự Văn lặng lẽ đi chậm lại, đứng bên cạnh Giang Thiên Ca, nhỏ giọng nói: "Đồng chí, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi không cố ý cười cô đâu."
Giang Thiên Ca nhàn nhạt "ừ" một tiếng, liếc nhìn anh ấy một cái. Cũng chính cái liếc mắt này, sắc mặt cô thay đổi, đẩy Lục Tự Văn ra rồi chạy ra ngoài.
"Ê?" Bị đẩy mạnh ra, Lục Tự Văn ngơ ngác, vừa rồi anh ấy chỉ là nhìn thấy cô bị sữa đậu nành làm cho nhăn nhó, mặt mũi nhăn nhúm như con khỉ trong sở thú, nên mới không nhịn được cười thành tiếng.
Anh ấy không cố ý cười cô, anh ấy cũng đã xin lỗi rồi, sao cô còn giận dữ như vậy?
Lục Tự Văn khó hiểu nhìn bóng lưng Giang Thiên Ca chạy ra ngoài, nhìn rõ tình huống phía trước, anh ấy thốt lên "chết tiệt", cũng nhanh chóng đuổi theo.
Bên đường quốc lộ, có một bà già đang ngồi dưới đất, vỗ đùi, gào khóc hét lên: "Đồ ăn cắp chết tiệt! Mau đến bắt kẻ ăn cắp! Mau đến bắt kẻ trộm!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Thiên Ca rất buồn bực. Đây mới chỉ là ngày đầu tiên cô đến Bắc Thành, nhưng cô lại đụng phải hai tên trộm.
An ninh ở đây không kém đến mức như này đâu phải không? Tại sao cô đi đến chỗ nào, chỗ đó cũng sẽ có kẻ trộm bị bắt thế?
Mặc dù trong lòng Giang Thiên Ca thấy rất khó hiểu, nhưng tốc độ đuổi theo tên trộm cũng không hề chậm lại.
Tên trộm thấy có người đuổi theo thì quay đầu bỏ chạy vào ngõ.
Những con hẻm ở Bắc Thành đầy những khúc quanh ngoằn ngoèo, giống như một mê cung. Giang Thiên Ca thầm mắng một tiếng, tiếp tục chạy thật nhanh đuổi theo, cũng không thèm đoái hoài tới cái gì khác.
Tên trộm này chắc hẳn rất quen thuộc với địa hình và cách bố trí xung quanh, khi nhìn thấy Giang Thiên Ca đang đuổi theo mình, anh ta lập tức lấy ra một thứ gì đó, ném nó trở lại, nhân lúc Giang Thiên Ca đang tránh né, nhanh chóng leo tường nhảy sang một bên khác.
Giang Thiên Ca muốn trèo tường, đuổi theo anh ta, nhưng bị Lục Tự Văn đang đuổi theo ngăn lại.
"Thôi, không bắt được anh ta đâu." Lục Tự Văn chơi đùa trong con ngõ nhỏ từ nhỏ đến lớn, biết rõ trong những ngõ hẻm này, chớp mắt không nhìn một cái là có thể biến mất hoàn toàn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro