[Thập Niên 80] Sĩ Quan Phúc Hắc Đọc Tâm Tôi Sau Khi Thất Thủ
Bánh Bao Trắng...
2024-11-20 14:23:03
Chị Trịnh che miệng cười: “Cô tìm đúng người rồi, chị Diêu là người thích trồng rau nhất trong đại viện này, cô nhìn tuổi còn trẻ thế mà đã biết lo toan cuộc sống!"
Chị Diêu cảm thấy như tìm được tri kỷ: “Đồng chí Tô làm rất đúng, sống là phải tính toán cẩn thận, nhưng bây giờ sắp vào mùa hè rồi, cô gieo hạt chắc là không kịp đâu."
"Vừa hay tôi đang định nhổ cây non để trồng xen, nhưng bận may quần áo nên quên mất, cô có thể mang về trồng, cứ thoải mái mà lấy!"
Nói xong, chị Diêu kéo Tô Ý đi tham quan (khoe) vườn rau nhỏ của mình.
Bên trong toàn một màu xanh mướt, cây cối mọc rất tốt.
Chị Diêu vừa giới thiệu vừa không ngừng tay.
"Cà chua, cà tím, ớt, dưa chuột, mướp, đậu bắp, cô xem cô còn thiếu gì! Hành lá, hẹ, mầm tỏi cũng lấy một ít nhé!"
Tô Ý cảm động đến rưng rưng, cảm ơn rối rít rồi mang về trồng.
Trồng xong rau, lại lấy ga trải giường và vỏ chăn đã giặt sạch phơi khô mang vào trải lại.
Ba người mệt nhoài, buổi tối chỉ đơn giản nấu chút mì sợi với rau xanh và thịt để ăn rồi đi ngủ sớm.
Có lẽ do ngủ sớm, sáng sớm hôm sau Tô Ý đã thức dậy.
Trước khi đi ngủ cô đã để bột mì lên men, lại ngâm miến và rau khô.
Cô dự định buổi sáng sẽ rán mỡ từ mỡ heo, rồi trộn vụn mỡ với một ít rau để làm nhân bánh bao.
Hôm nay Chu Cận Xuyên cũng dậy sớm, định xuất phát sớm hơn.
Thấy trời mới tờ mờ sáng, nghĩ chắc Tô Ý và hai đứa trẻ chắc còn chưa dậy.
Anh không định qua.
Tạ Tiểu Quân nhớ tới lời Tô Ý nói về bữa sáng, liền không nhịn được mà khuyên: “Đoàn trưởng, chúng ta cứ qua đó xem sao, lỡ đâu họ dậy rồi đang đợi thì sao."
"Được thôi!"
Khi hai người đến nơi, Chu Cận Xuyên đứng từ xa đã thấy đèn trong bếp đang sáng.
Từ xa nhìn lại, thấy trong bếp hơi nước nghi ngút, Tô Ý đang bận rộn dưới lớp khói trắng.
Trong đại viện lúc này vẫn còn yên tĩnh, trong đầu Chu Cận Xuyên bất chợt hiện lên cụm từ "năm tháng tĩnh lặng".
Tô Ý thấy hai người đến, vội lấy mấy chiếc bánh bao trắng vừa hấp xong bỏ vào một túi, lại xếp thêm mấy quả trứng luộc.
"Đoàn trưởng Chu, đồng chí Tạ, các anh mang theo mà ăn dọc đường!"
Tạ Tiểu Quân vui vẻ nhận lấy.
Ánh mắt Chu Cận Xuyên lướt qua khuôn mặt cô một lúc: “Cảm ơn, mấy ngày này Tiểu Vũ và Noãn Noãn đành giao cho cô."
Chị Diêu cảm thấy như tìm được tri kỷ: “Đồng chí Tô làm rất đúng, sống là phải tính toán cẩn thận, nhưng bây giờ sắp vào mùa hè rồi, cô gieo hạt chắc là không kịp đâu."
"Vừa hay tôi đang định nhổ cây non để trồng xen, nhưng bận may quần áo nên quên mất, cô có thể mang về trồng, cứ thoải mái mà lấy!"
Nói xong, chị Diêu kéo Tô Ý đi tham quan (khoe) vườn rau nhỏ của mình.
Bên trong toàn một màu xanh mướt, cây cối mọc rất tốt.
Chị Diêu vừa giới thiệu vừa không ngừng tay.
"Cà chua, cà tím, ớt, dưa chuột, mướp, đậu bắp, cô xem cô còn thiếu gì! Hành lá, hẹ, mầm tỏi cũng lấy một ít nhé!"
Tô Ý cảm động đến rưng rưng, cảm ơn rối rít rồi mang về trồng.
Trồng xong rau, lại lấy ga trải giường và vỏ chăn đã giặt sạch phơi khô mang vào trải lại.
Ba người mệt nhoài, buổi tối chỉ đơn giản nấu chút mì sợi với rau xanh và thịt để ăn rồi đi ngủ sớm.
Có lẽ do ngủ sớm, sáng sớm hôm sau Tô Ý đã thức dậy.
Trước khi đi ngủ cô đã để bột mì lên men, lại ngâm miến và rau khô.
Cô dự định buổi sáng sẽ rán mỡ từ mỡ heo, rồi trộn vụn mỡ với một ít rau để làm nhân bánh bao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay Chu Cận Xuyên cũng dậy sớm, định xuất phát sớm hơn.
Thấy trời mới tờ mờ sáng, nghĩ chắc Tô Ý và hai đứa trẻ chắc còn chưa dậy.
Anh không định qua.
Tạ Tiểu Quân nhớ tới lời Tô Ý nói về bữa sáng, liền không nhịn được mà khuyên: “Đoàn trưởng, chúng ta cứ qua đó xem sao, lỡ đâu họ dậy rồi đang đợi thì sao."
"Được thôi!"
Khi hai người đến nơi, Chu Cận Xuyên đứng từ xa đã thấy đèn trong bếp đang sáng.
Từ xa nhìn lại, thấy trong bếp hơi nước nghi ngút, Tô Ý đang bận rộn dưới lớp khói trắng.
Trong đại viện lúc này vẫn còn yên tĩnh, trong đầu Chu Cận Xuyên bất chợt hiện lên cụm từ "năm tháng tĩnh lặng".
Tô Ý thấy hai người đến, vội lấy mấy chiếc bánh bao trắng vừa hấp xong bỏ vào một túi, lại xếp thêm mấy quả trứng luộc.
"Đoàn trưởng Chu, đồng chí Tạ, các anh mang theo mà ăn dọc đường!"
Tạ Tiểu Quân vui vẻ nhận lấy.
Ánh mắt Chu Cận Xuyên lướt qua khuôn mặt cô một lúc: “Cảm ơn, mấy ngày này Tiểu Vũ và Noãn Noãn đành giao cho cô."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro