[Thập Niên 80] Sĩ Quan Phúc Hắc Đọc Tâm Tôi Sau Khi Thất Thủ
Dùng Tiền Của A...
2024-11-20 14:23:03
Khi món cuối cùng là khoai tây xào chín, cô nhanh chóng bày các món khác ra đĩa.
Không thấy Chu Cận Xuyên trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô nhìn ra thì thấy anh đang sửa ghế ở hành lang.
Tô Ý liền gọi: “Đoàn trưởng Chu, cơm xong rồi!"
Chu Cận Xuyên quay đầu nhìn, chỉ thấy mặt cô đỏ bừng, đầu mũi còn lấm tấm mồ hôi, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Mọi người ăn trước đi, tôi làm xong sẽ vào."
Tô Ý xoa bụng: “Vậy bọn tôi đợi anh cùng ăn."
[Khó chịu quá, đói sắp chết rồi, không, mình có thể chờ thêm chút nữa, hu hu hu.]
Chu Cận Xuyên nghe vậy lưng chợt cứng lại, rồi đứng lên: “Cô ăn trước đi, tôi rửa tay xong sẽ vào."
Tô Ý nghe xong liền vui vẻ đi ngay.
Khi Chu Cận Xuyên rửa tay xong, anh thấy ba người ngồi bên bàn, chờ anh đến.
Chu Cận Xuyên bỗng cảm thấy nhà mình như đã thay đổi.
Đèn vẫn là cái đèn đó nhưng ánh sáng dường như ấm áp hơn.
Khắp nhà đều tràn ngập mùi thơm của đồ ăn và không khí ấm cúng.
Chu Cận Xuyên ngồi xuống bàn: “Mau ăn đi!"
Vừa dứt lời, ba người kia liền gắp miếng thịt kho tàu.
Sau đó cùng lúc gắp vào bát anh.
Phát hiện ra, hai đứa nhỏ đều ngượng ngùng cười cười.
"Chú Chu, chú ăn thịt đi."
Tô Ý cũng cười: “Đoàn trưởng Chu, thịt này hầm chưa đủ lâu, không biết có ngon không, anh nếm thử đi."
Chu Cận Xuyên thoáng nghi ngờ, không biết có phải thịt này có độc không mà bảo anh thử.
Dưới ánh mắt của ba người, Chu Cận Xuyên gắp một miếng thịt đưa vào miệng, lập tức lộ vẻ ngạc nhiên: “Ngon lắm, mọi người ăn đi."
Thấy anh ăn, ba người kia cũng không khách sáo nữa, nhanh chóng ăn ngay.
Mỗi món Tô Ý đều ăn một chút, thấy đều đạt tiêu chuẩn của mình, liền yên tâm ăn.
Diệp Tiểu Vũ ăn một miếng thịt kho, không ngậm miệng lại được: “Chị Tô, thịt này mềm quá, thơm quá."
Tô Ý nhận được lời khen liền vui vẻ gật đầu: “Thích thì ăn nhiều vào nhé."
Nói xong, cô lấy muỗng xúc một ít trứng hấp cho em gái: “Em gái gầy quá, phải ăn nhiều trứng cho bổ, món này dễ tiêu hóa."
Diệp Noãn Noãn ngoan ngoãn ăn một miếng: “Cảm ơn chị Tô, chị và chú Chu cũng ăn đi."
Chu Cận Xuyên đang gắp thức ăn chợt dừng lại, tại sao hai đứa nhỏ lại tự nhiên gọi cô là chị, mà lại gọi anh là chú?
Anh cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, có già lắm đâu?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không thấy Chu Cận Xuyên trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô nhìn ra thì thấy anh đang sửa ghế ở hành lang.
Tô Ý liền gọi: “Đoàn trưởng Chu, cơm xong rồi!"
Chu Cận Xuyên quay đầu nhìn, chỉ thấy mặt cô đỏ bừng, đầu mũi còn lấm tấm mồ hôi, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Mọi người ăn trước đi, tôi làm xong sẽ vào."
Tô Ý xoa bụng: “Vậy bọn tôi đợi anh cùng ăn."
[Khó chịu quá, đói sắp chết rồi, không, mình có thể chờ thêm chút nữa, hu hu hu.]
Chu Cận Xuyên nghe vậy lưng chợt cứng lại, rồi đứng lên: “Cô ăn trước đi, tôi rửa tay xong sẽ vào."
Tô Ý nghe xong liền vui vẻ đi ngay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Chu Cận Xuyên rửa tay xong, anh thấy ba người ngồi bên bàn, chờ anh đến.
Chu Cận Xuyên bỗng cảm thấy nhà mình như đã thay đổi.
Đèn vẫn là cái đèn đó nhưng ánh sáng dường như ấm áp hơn.
Khắp nhà đều tràn ngập mùi thơm của đồ ăn và không khí ấm cúng.
Chu Cận Xuyên ngồi xuống bàn: “Mau ăn đi!"
Vừa dứt lời, ba người kia liền gắp miếng thịt kho tàu.
Sau đó cùng lúc gắp vào bát anh.
Phát hiện ra, hai đứa nhỏ đều ngượng ngùng cười cười.
"Chú Chu, chú ăn thịt đi."
Tô Ý cũng cười: “Đoàn trưởng Chu, thịt này hầm chưa đủ lâu, không biết có ngon không, anh nếm thử đi."
Chu Cận Xuyên thoáng nghi ngờ, không biết có phải thịt này có độc không mà bảo anh thử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưới ánh mắt của ba người, Chu Cận Xuyên gắp một miếng thịt đưa vào miệng, lập tức lộ vẻ ngạc nhiên: “Ngon lắm, mọi người ăn đi."
Thấy anh ăn, ba người kia cũng không khách sáo nữa, nhanh chóng ăn ngay.
Mỗi món Tô Ý đều ăn một chút, thấy đều đạt tiêu chuẩn của mình, liền yên tâm ăn.
Diệp Tiểu Vũ ăn một miếng thịt kho, không ngậm miệng lại được: “Chị Tô, thịt này mềm quá, thơm quá."
Tô Ý nhận được lời khen liền vui vẻ gật đầu: “Thích thì ăn nhiều vào nhé."
Nói xong, cô lấy muỗng xúc một ít trứng hấp cho em gái: “Em gái gầy quá, phải ăn nhiều trứng cho bổ, món này dễ tiêu hóa."
Diệp Noãn Noãn ngoan ngoãn ăn một miếng: “Cảm ơn chị Tô, chị và chú Chu cũng ăn đi."
Chu Cận Xuyên đang gắp thức ăn chợt dừng lại, tại sao hai đứa nhỏ lại tự nhiên gọi cô là chị, mà lại gọi anh là chú?
Anh cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, có già lắm đâu?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro