[Thập Niên 80] Sĩ Quan Phúc Hắc Đọc Tâm Tôi Sau Khi Thất Thủ
Làm Chứng Cho N...
2024-11-20 14:23:03
Nghe vậy, mặt Chu Cận Xuyên càng đen hơn: “Chị Lưu, rõ ràng tiền tôi trả cho chị mỗi tháng là 30."
"Cái gì? 30 đồng?"
Mọi người đều ngạc nhiên, trước đây khi hỏi, cô ta luôn nói là 20 đồng.
Ngay cả với 20 đồng, mọi người đã thấy nhiều rồi.
Hai đứa trẻ đều còn nhỏ, dù ba bữa một ngày cũng không hết 10 đồng một tháng.
Hơn nữa, khi Đoàn trưởng Chu ở nhà, không cần cô ta nấu cơm, mà anh còn thường mua đồ về.
Không ngờ người phụ nữ này nhận 30 đồng mà còn đối xử tệ với bọn trẻ như vậy.
Đối diện với sự chỉ trích của mọi người, chị Lưu cũng cảm thấy chột dạ: “Tiểu Vũ đang tuổi ăn tuổi lớn, chăm sóc hai đứa trẻ không dễ dàng như các người nói đâu!"
Chu Cận Xuyên khẽ thở dài, không muốn tiếp tục tranh cãi với cô ta.
Anh ra lệnh tiễn khách: “Trời tối rồi, mọi người về nhà đi!"
"Chị Lưu, từ nay không cần chị đến chăm sóc nữa."
Chị Lưu nghe vậy, không còn nhận được 30 đồng mỗi tháng.
Lập tức hoảng loạn.
Ban đầu, hôm nay định nhân cơ hội này gây chuyện, trước mặt Đoàn trưởng Chu nói xấu hai đứa trẻ, để anh cho thêm ít lợi ích.
Dù sao hai đứa trẻ thường ngày không dám nói gì, không ngờ hôm nay dám dũng cảm tố cáo trước mặt mọi người.
Không cần nghĩ, chắc chắn là người phụ nữ này xúi giục.
Chị Lưu lườm Tô Ý, còn đang muốn mở miệng cầu xin.
Nhưng bị Chu Cận Xuyên cắt ngang: “Không cần nói nữa, những chuyện trước đây tôi không tính toán, nhưng nếu sau này còn tái diễn chuyện này, cái đại viện này cũng sẽ không chứa nổi chị nữa."
Chị Lưu nghe vậy không dám nói thêm, vội kéo hai đứa trẻ ra khỏi nhà.
Sau khi ba mẹ con rời đi, mọi người vẫn đứng lại ở cửa để bàn luận về chuyện của hai đứa trẻ.
"Đoàn trưởng Chu, mấy ngày nữa không phải anh phải đi làm nhiệm vụ sao? Vậy hai đứa trẻ này anh định làm thế nào?"
"Hay là thế này, để hai đứa trẻ luân phiên đến nhà mọi người ăn uống."
Gặp chuyện như thế này, ai cũng không muốn thấy, nhưng trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được cách nào hay.
Tìm ngay một người phù hợp về mọi mặt để chăm sóc thì thực sự không dễ dàng.
Nhà mọi người ai cũng có việc riêng, cũng sợ gánh vác trách nhiệm lâu dài.
Chu Cận Xuyên nghe xong không đồng ý ngay, chỉ dặn mọi người sớm về nghỉ ngơi.
Còn về chuyện của hai đứa trẻ, anh sẽ tự nghĩ cách.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Cái gì? 30 đồng?"
Mọi người đều ngạc nhiên, trước đây khi hỏi, cô ta luôn nói là 20 đồng.
Ngay cả với 20 đồng, mọi người đã thấy nhiều rồi.
Hai đứa trẻ đều còn nhỏ, dù ba bữa một ngày cũng không hết 10 đồng một tháng.
Hơn nữa, khi Đoàn trưởng Chu ở nhà, không cần cô ta nấu cơm, mà anh còn thường mua đồ về.
Không ngờ người phụ nữ này nhận 30 đồng mà còn đối xử tệ với bọn trẻ như vậy.
Đối diện với sự chỉ trích của mọi người, chị Lưu cũng cảm thấy chột dạ: “Tiểu Vũ đang tuổi ăn tuổi lớn, chăm sóc hai đứa trẻ không dễ dàng như các người nói đâu!"
Chu Cận Xuyên khẽ thở dài, không muốn tiếp tục tranh cãi với cô ta.
Anh ra lệnh tiễn khách: “Trời tối rồi, mọi người về nhà đi!"
"Chị Lưu, từ nay không cần chị đến chăm sóc nữa."
Chị Lưu nghe vậy, không còn nhận được 30 đồng mỗi tháng.
Lập tức hoảng loạn.
Ban đầu, hôm nay định nhân cơ hội này gây chuyện, trước mặt Đoàn trưởng Chu nói xấu hai đứa trẻ, để anh cho thêm ít lợi ích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao hai đứa trẻ thường ngày không dám nói gì, không ngờ hôm nay dám dũng cảm tố cáo trước mặt mọi người.
Không cần nghĩ, chắc chắn là người phụ nữ này xúi giục.
Chị Lưu lườm Tô Ý, còn đang muốn mở miệng cầu xin.
Nhưng bị Chu Cận Xuyên cắt ngang: “Không cần nói nữa, những chuyện trước đây tôi không tính toán, nhưng nếu sau này còn tái diễn chuyện này, cái đại viện này cũng sẽ không chứa nổi chị nữa."
Chị Lưu nghe vậy không dám nói thêm, vội kéo hai đứa trẻ ra khỏi nhà.
Sau khi ba mẹ con rời đi, mọi người vẫn đứng lại ở cửa để bàn luận về chuyện của hai đứa trẻ.
"Đoàn trưởng Chu, mấy ngày nữa không phải anh phải đi làm nhiệm vụ sao? Vậy hai đứa trẻ này anh định làm thế nào?"
"Hay là thế này, để hai đứa trẻ luân phiên đến nhà mọi người ăn uống."
Gặp chuyện như thế này, ai cũng không muốn thấy, nhưng trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được cách nào hay.
Tìm ngay một người phù hợp về mọi mặt để chăm sóc thì thực sự không dễ dàng.
Nhà mọi người ai cũng có việc riêng, cũng sợ gánh vác trách nhiệm lâu dài.
Chu Cận Xuyên nghe xong không đồng ý ngay, chỉ dặn mọi người sớm về nghỉ ngơi.
Còn về chuyện của hai đứa trẻ, anh sẽ tự nghĩ cách.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro