[Thập Niên 80] Sĩ Quan Phúc Hắc Đọc Tâm Tôi Sau Khi Thất Thủ
Lợi Dụng Thanh...
2024-11-20 14:23:03
Chu Cận Xuyên bình thường sẽ không can thiệp vào những chuyện riêng tư này, chẳng lẽ lần này thực sự là vì muốn bênh vực cho đồng chí Tiểu Tô sao?
Liếc mắt nhìn chiếc áo khoác trong tay cô, chính ủy Vương cười nói: “Đồng chí Tiểu Tô, chiếc áo này tôi thấy có hơi quen mắt, cô quen biết với đoàn trưởng Chu sao?"
Tô Ý ngừng thở, nhìn Chu Cận Xuyên đầy lo lắng, thấy anh chỉ có vẻ mặt bình thản, không có biểu hiện gì.
Cô liền lấy hết can đảm đưa áo khoác cho anh: “Trên đường tới đây tôi không cẩn thận làm ướt áo của mình, may mà đoàn trưởng Chu đi ngang qua cho tôi mượn một chiếc áo khoác. Đoàn trưởng Chu, cảm ơn anh vì chiếc áo!"
[Xin lỗi, họ bắt nạt tôi trước, tôi đành phải lợi dụng thanh thế của anh để giải quyết.]
Chu Cận Xuyên thấy cô nhìn mình đầy áy náy, khẽ ừm một tiếng rồi nhận lấy áo khoác: “Không có gì."
Tô Ý thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chào tạm biệt và rời khỏi phòng.
Trong túi có tiền, Tô Ý cũng không định ở lại đại viện, cô quyết định ra ngoài tìm nhà khách để ở tạm.
Khi cô chưa kịp rời khỏi đại viện đã có nhiều người vây lại xung quanh.
"Cô gái, sao rồi?"
Tô Ý cười gượng: “Cảm ơn mọi người đã lên tiếng giúp tôi, tôi đã hủy hôn với đồng chí Tần rồi, từ nay chúng tôi không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Mọi người lại vội hỏi về hình phạt của hai người kia.
Tô Ý không giấu diếm, trực tiếp kể lại những gì mình biết.
Nghe xong, mọi người đều cảm thấy bất công cho cô: “Cô gái ngốc này, cô bị họ lừa rồi, ôi, tội cho cô quá, thật là đáng thương!"
Mọi người đều thương xót cho Tô Ý, lại đem hai người kia ra để bí mật mắng chửi một lần nữa.
Tô Ý cười cảm ơn mọi người lần nữa rồi mới rời khỏi cổng đại viện.
Trên đường đến nhà khách, Tô Ý suy nghĩ lại kế hoạch của mình.
Quê nhà của nguyên chủ, hiện tại cô chắc chắn không thể trở về, gia đình đó chẳng khác gì là ăn người không nhả xương, làm như nguyên chủ không phải con ruột của họ, suốt ngày ngược đãi và trách phạt. Nếu trở về, sẽ rất khó thoát khỏi tay họ lần nữa.
Trong cốt truyện gốc, nguyên chủ dù không hề đắc tội với nữ chính nhưng vẫn phải chịu kết cục bi thảm như vậy. Giờ cô đã hoàn toàn đối đầu với nữ chính, liệu nữ chính có thể tha cho cô không?
Trốn tránh mãi cũng không phải cách, vẫn là phải ra tay trước thì hơn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Liếc mắt nhìn chiếc áo khoác trong tay cô, chính ủy Vương cười nói: “Đồng chí Tiểu Tô, chiếc áo này tôi thấy có hơi quen mắt, cô quen biết với đoàn trưởng Chu sao?"
Tô Ý ngừng thở, nhìn Chu Cận Xuyên đầy lo lắng, thấy anh chỉ có vẻ mặt bình thản, không có biểu hiện gì.
Cô liền lấy hết can đảm đưa áo khoác cho anh: “Trên đường tới đây tôi không cẩn thận làm ướt áo của mình, may mà đoàn trưởng Chu đi ngang qua cho tôi mượn một chiếc áo khoác. Đoàn trưởng Chu, cảm ơn anh vì chiếc áo!"
[Xin lỗi, họ bắt nạt tôi trước, tôi đành phải lợi dụng thanh thế của anh để giải quyết.]
Chu Cận Xuyên thấy cô nhìn mình đầy áy náy, khẽ ừm một tiếng rồi nhận lấy áo khoác: “Không có gì."
Tô Ý thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chào tạm biệt và rời khỏi phòng.
Trong túi có tiền, Tô Ý cũng không định ở lại đại viện, cô quyết định ra ngoài tìm nhà khách để ở tạm.
Khi cô chưa kịp rời khỏi đại viện đã có nhiều người vây lại xung quanh.
"Cô gái, sao rồi?"
Tô Ý cười gượng: “Cảm ơn mọi người đã lên tiếng giúp tôi, tôi đã hủy hôn với đồng chí Tần rồi, từ nay chúng tôi không còn liên quan gì đến nhau nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người lại vội hỏi về hình phạt của hai người kia.
Tô Ý không giấu diếm, trực tiếp kể lại những gì mình biết.
Nghe xong, mọi người đều cảm thấy bất công cho cô: “Cô gái ngốc này, cô bị họ lừa rồi, ôi, tội cho cô quá, thật là đáng thương!"
Mọi người đều thương xót cho Tô Ý, lại đem hai người kia ra để bí mật mắng chửi một lần nữa.
Tô Ý cười cảm ơn mọi người lần nữa rồi mới rời khỏi cổng đại viện.
Trên đường đến nhà khách, Tô Ý suy nghĩ lại kế hoạch của mình.
Quê nhà của nguyên chủ, hiện tại cô chắc chắn không thể trở về, gia đình đó chẳng khác gì là ăn người không nhả xương, làm như nguyên chủ không phải con ruột của họ, suốt ngày ngược đãi và trách phạt. Nếu trở về, sẽ rất khó thoát khỏi tay họ lần nữa.
Trong cốt truyện gốc, nguyên chủ dù không hề đắc tội với nữ chính nhưng vẫn phải chịu kết cục bi thảm như vậy. Giờ cô đã hoàn toàn đối đầu với nữ chính, liệu nữ chính có thể tha cho cô không?
Trốn tránh mãi cũng không phải cách, vẫn là phải ra tay trước thì hơn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro