[Thập Niên 80] Sĩ Quan Phúc Hắc Đọc Tâm Tôi Sau Khi Thất Thủ
Tới Nhà Gây Rối...
2024-11-20 14:23:03
“Hơn nữa, hai đứa con tôi bình thường ngoan như vậy, lại không thèm muốn kẹo hồ lô, sao có thể cướp của chúng được.”
Chị Lưu nói với giọng đầy tự tin, dù sao chuyện mấy đứa trẻ đánh nhau cũng không có người lớn chứng kiến, tất cả đều dựa vào miệng mà nói thôi.
Ở một bên khác, Tô Ý ở trong bếp lắng nghe lén đã nắm chặt tay lại.
Lúc đầu nghĩ rằng tránh được thì tránh, nên đã cố nhịn không ra ngoài.
Nhưng thấy chị Lưu đó cứ liên tục đổ lỗi cho hai đứa trẻ, lúc thì kêu là trộm, lúc thì nói là nói dối.
Hàng xóm láng giềng có không ít người sau khi ăn tối xong đi dạo, đều đứng xa xa xem náo nhiệt.
Giữa nơi đông người, Chu Cận Xuyên là một người đàn ông trưởng thành cũng không tiện đôi co với một người phụ nữ chanh chua như cô ta.
Diệp Tiểu Vũ tức đến nắm chặt tay mà không làm gì được, Diệp Noãn Noãn sợ hãi chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt.
Tô Ý nhìn mà sốt ruột, liền chạy vọt ra.
“Tôi có thể làm chứng Diệp Tiểu Vũ không nói dối, lúc đó tôi vừa hay đi qua, nhìn thấy rất rõ ràng.”
Chị Lưu vừa nhìn thấy thì ra là cô gái hôm nay đã gây náo loạn khắp đại viện.
Không nhịn được cười khẩy: “Chẳng phải cô là vị hôn thê cũ của Phó đội trưởng Tần sao? Sao cô lại ở nhà của đoàn trưởng Chu?”
Giọng chị Lưu không nhỏ, những người xung quanh đều nghe thấy, cũng không khỏi tò mò ngó nghiêng.
So với việc mấy đứa trẻ cãi nhau vừa rồi, dường như họ càng hiếu kỳ về chuyện cô từ trong nhà của đoàn trưởng Chu bước ra hơn.
Tô Ý đi thẳng đến phía sau hai đứa trẻ.
Đối diện với sự chất vấn của chị Lưu và sự tò mò của mọi người, cô bình thản giải thích: "Tôi ra khỏi đại viện mới phát hiện không có thư giới thiệu thì không thể vào nhà khách, trên đường về tình cờ gặp bốn đứa trẻ ở trong ngõ. Lúc đó chính hai đứa này đang vừa đánh vừa chửi Tiểu Vũ và Noãn Noãn. Tôi nghe thấy tiếng khóc đáng thương của bọn trẻ, vội vàng chạy tới hỏi tình hình."
"Hai đứa nghe thấy tôi muốn đi tìm người bán kẹo hồ lô để làm chứng thì lo sợ bỏ chạy, hoảng hốt ngã xuống ngay tại chỗ, có lẽ lúc đó đã đập vào răng. Nếu mọi người không tin, giờ có thể đi xem vết máu trên đất. Nói thật, Tiểu Vũ nhỏ và gầy hơn hai đứa chúng nó, còn phải bảo vệ em gái, sao có thể một mình đánh bọn chúng thành ra như vậy?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chị Lưu nói với giọng đầy tự tin, dù sao chuyện mấy đứa trẻ đánh nhau cũng không có người lớn chứng kiến, tất cả đều dựa vào miệng mà nói thôi.
Ở một bên khác, Tô Ý ở trong bếp lắng nghe lén đã nắm chặt tay lại.
Lúc đầu nghĩ rằng tránh được thì tránh, nên đã cố nhịn không ra ngoài.
Nhưng thấy chị Lưu đó cứ liên tục đổ lỗi cho hai đứa trẻ, lúc thì kêu là trộm, lúc thì nói là nói dối.
Hàng xóm láng giềng có không ít người sau khi ăn tối xong đi dạo, đều đứng xa xa xem náo nhiệt.
Giữa nơi đông người, Chu Cận Xuyên là một người đàn ông trưởng thành cũng không tiện đôi co với một người phụ nữ chanh chua như cô ta.
Diệp Tiểu Vũ tức đến nắm chặt tay mà không làm gì được, Diệp Noãn Noãn sợ hãi chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt.
Tô Ý nhìn mà sốt ruột, liền chạy vọt ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi có thể làm chứng Diệp Tiểu Vũ không nói dối, lúc đó tôi vừa hay đi qua, nhìn thấy rất rõ ràng.”
Chị Lưu vừa nhìn thấy thì ra là cô gái hôm nay đã gây náo loạn khắp đại viện.
Không nhịn được cười khẩy: “Chẳng phải cô là vị hôn thê cũ của Phó đội trưởng Tần sao? Sao cô lại ở nhà của đoàn trưởng Chu?”
Giọng chị Lưu không nhỏ, những người xung quanh đều nghe thấy, cũng không khỏi tò mò ngó nghiêng.
So với việc mấy đứa trẻ cãi nhau vừa rồi, dường như họ càng hiếu kỳ về chuyện cô từ trong nhà của đoàn trưởng Chu bước ra hơn.
Tô Ý đi thẳng đến phía sau hai đứa trẻ.
Đối diện với sự chất vấn của chị Lưu và sự tò mò của mọi người, cô bình thản giải thích: "Tôi ra khỏi đại viện mới phát hiện không có thư giới thiệu thì không thể vào nhà khách, trên đường về tình cờ gặp bốn đứa trẻ ở trong ngõ. Lúc đó chính hai đứa này đang vừa đánh vừa chửi Tiểu Vũ và Noãn Noãn. Tôi nghe thấy tiếng khóc đáng thương của bọn trẻ, vội vàng chạy tới hỏi tình hình."
"Hai đứa nghe thấy tôi muốn đi tìm người bán kẹo hồ lô để làm chứng thì lo sợ bỏ chạy, hoảng hốt ngã xuống ngay tại chỗ, có lẽ lúc đó đã đập vào răng. Nếu mọi người không tin, giờ có thể đi xem vết máu trên đất. Nói thật, Tiểu Vũ nhỏ và gầy hơn hai đứa chúng nó, còn phải bảo vệ em gái, sao có thể một mình đánh bọn chúng thành ra như vậy?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro