[Thập Niên 80] Sống Lại Phấn Đấu Làm Giàu
Đợt Sóng Này Ch...
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
2024-09-25 08:56:45
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Ngạn Quân, là do em sai, em không nên chọc vào Văn Thanh, Văn Thanh nổi giận với em không sai đâu, tất cả đều là lỗi của em hết."
"..."
Còn thêm cả thái độ của Kỷ Ngạn Quân:
"Văn Thanh, đừng ầm ĩ nữa, Ninh Chi con bé còn nhỏ..."
"Mẹ chỉ nói ngoài miệng vậy thôi."
"Văn Thanh, đừng nổi giận với người ngoài."
"..."
Mãi cho đến khi cô qua đời vì bệnh tật, anh mới ôm cô: "Văn Thanh, Văn Thanh, xin lỗi em..."
Văn Thanh nhắm mắt lại, đôi mắt cay cay, tiếng nổ trong đầu biến mất, bên tai là tiếng khóc ấm ức cùng với lời lẽ lên án quá đáng của Kỷ Ninh Chi. Cô cố gắng đè nén đủ loại cảm xúc trong nội tâm, tự nhủ mình đã không phải Văn Thanh của kiếp trước nữa rồi.
"Anh, anh phải phân xử giúp em!" Kỷ Ninh Chi nói với giọng nức nở.
Phân xử?
Văn Thanh cười lạnh, quay người lại nhìn về phía cửa, trông thấy Kỷ Ngạn Quân. Kỷ Ngạn Quân vẫn tuấn tú như kiếp trước, khuôn mặt góc cạnh sắc nét, khí chất chín chắn điềm tĩnh, cái gì cũng tốt, điểm không tốt duy nhất chính là không yêu cô.
Tuy nhiên, Văn Thanh đã nhìn ra điều quan trọng nhất ở kiếp này của cô là không phụ lòng người nhà, như vậy là đủ rồi, kể cả kiếp trước hay kiếp này cô đều không nợ Kỷ Ngạn Quân bất cứ thứ gì cả.
"Văn Thanh." Lúc này Kỷ Ngạn Quân mở miệng.
Vẻ mặt Văn Thanh lãnh đạm: "Chuyện gì?"
"Ninh Chi nói có đúng sự thật không?" Kỷ Ngạn Quân hỏi.
Văn Thanh không làm náo loạn như kiếp trước mà bình tĩnh trả lời: "Không sai."
Kỷ Ngạn Quân cau mày, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Văn Thanh vẫn như thường: "Hai mươi lăm đồng."
"Cô nói bậy!" Kỷ Ninh Chi kêu lên: "Lúc nãy rõ ràng là cô nói hai mươi đồng mà, anh ơi, cô ta đang lừa em."
"Không sai, tôi đang lừa cô đấy, cô có thể lựa chọn không đưa, tôi sẽ tìm Trương Ngọc Linh để đòi." Văn Thanh sẽ không còn là một Văn Thanh gặp chuyện chỉ biết kêu gào, nói năng hùng hồn dù có nắm lý hay không nữa, mà là người dựa vào lý lẽ để phân rõ phải trái.
Điều này khiến Chương Phương Phương ở một bên nhìn với cặp mắt khác, Văn Thanh đã thay đổi thật rồi.
Kỷ Ninh Chi không ngờ Văn Thanh lại thẳng thắn như vậy, nhất thời buồn bực, khuôn mặt thình lình đỏ bừng.
Những vị khách khác trong tiệm kinh hãi, quần áo này đắt quá, đồng thời ngẫm lại lúc nãy Kỷ Ninh Chi cố tình gây sự, bọn họ lại lập tức cảm thấy hả giận. Dù sao thì bọn họ đều biết nhân phẩm của dì Tiếu và Văn Thanh ra sao, hai người chưa bao giờ lừa bịp bọn họ cả, lần này là Kỷ Ninh Chi gây chuyện trước, bị Văn Thanh lừa cũng là đáng đời.
Không biết liệu Kỷ Ngạn Quân có trả tiền không?
Đúng lúc này, trong số những vị khách ở trong tiệm, đột nhiên có người kêu khẽ.
Những người khác vội hỏi: "Sao thế?"
"Tôi nhớ ra rồi."
"Nhớ ra cái gì?"
"Nhớ ra tại sao trông Văn Thanh lại quen như vậy rồi."
"Tại sao?"
Tiếp theo người đó nói nhỏ: "Văn Thanh là vợ chưa cưới của Kỷ Ngạn Quân!"
"Cái gì?" Mọi người khiếp sợ.
"Không sai, là vợ chưa cưới. Năm ngoái, hình như là năm ngoái đấy, lúc Kỷ Ngạn Quân chạy xe vận tải bị tai nạn giao thông, người đi cùng với cậu ấy đã cứu mạng cậu ấy, hình như người đó là chú hai của Văn Thanh. Trước khi chết chú hai của cô ấy đã gửi gắm cô ấy cho Kỷ Ngạn Quân, Kỷ Ngạn Quân đồng ý, nói là đợi đến khi Văn Thanh mười tám tuổi sẽ kết hôn."
Mọi người lại bị kinh hãi lần nữa: "Vậy bây giờ chuyện này là sao đây?"
"Người nhà họ Kỷ chướng mắt Văn Thanh đó, nói là đồ quê mùa, mấy hôm trước nghe nói nhà gái muốn hủy bỏ việc cưới xin, người nhà họ Kỷ đều vui mừng khôn xiết."
"Ngạn Quân, là do em sai, em không nên chọc vào Văn Thanh, Văn Thanh nổi giận với em không sai đâu, tất cả đều là lỗi của em hết."
"..."
Còn thêm cả thái độ của Kỷ Ngạn Quân:
"Văn Thanh, đừng ầm ĩ nữa, Ninh Chi con bé còn nhỏ..."
"Mẹ chỉ nói ngoài miệng vậy thôi."
"Văn Thanh, đừng nổi giận với người ngoài."
"..."
Mãi cho đến khi cô qua đời vì bệnh tật, anh mới ôm cô: "Văn Thanh, Văn Thanh, xin lỗi em..."
Văn Thanh nhắm mắt lại, đôi mắt cay cay, tiếng nổ trong đầu biến mất, bên tai là tiếng khóc ấm ức cùng với lời lẽ lên án quá đáng của Kỷ Ninh Chi. Cô cố gắng đè nén đủ loại cảm xúc trong nội tâm, tự nhủ mình đã không phải Văn Thanh của kiếp trước nữa rồi.
"Anh, anh phải phân xử giúp em!" Kỷ Ninh Chi nói với giọng nức nở.
Phân xử?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Thanh cười lạnh, quay người lại nhìn về phía cửa, trông thấy Kỷ Ngạn Quân. Kỷ Ngạn Quân vẫn tuấn tú như kiếp trước, khuôn mặt góc cạnh sắc nét, khí chất chín chắn điềm tĩnh, cái gì cũng tốt, điểm không tốt duy nhất chính là không yêu cô.
Tuy nhiên, Văn Thanh đã nhìn ra điều quan trọng nhất ở kiếp này của cô là không phụ lòng người nhà, như vậy là đủ rồi, kể cả kiếp trước hay kiếp này cô đều không nợ Kỷ Ngạn Quân bất cứ thứ gì cả.
"Văn Thanh." Lúc này Kỷ Ngạn Quân mở miệng.
Vẻ mặt Văn Thanh lãnh đạm: "Chuyện gì?"
"Ninh Chi nói có đúng sự thật không?" Kỷ Ngạn Quân hỏi.
Văn Thanh không làm náo loạn như kiếp trước mà bình tĩnh trả lời: "Không sai."
Kỷ Ngạn Quân cau mày, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Văn Thanh vẫn như thường: "Hai mươi lăm đồng."
"Cô nói bậy!" Kỷ Ninh Chi kêu lên: "Lúc nãy rõ ràng là cô nói hai mươi đồng mà, anh ơi, cô ta đang lừa em."
"Không sai, tôi đang lừa cô đấy, cô có thể lựa chọn không đưa, tôi sẽ tìm Trương Ngọc Linh để đòi." Văn Thanh sẽ không còn là một Văn Thanh gặp chuyện chỉ biết kêu gào, nói năng hùng hồn dù có nắm lý hay không nữa, mà là người dựa vào lý lẽ để phân rõ phải trái.
Điều này khiến Chương Phương Phương ở một bên nhìn với cặp mắt khác, Văn Thanh đã thay đổi thật rồi.
Kỷ Ninh Chi không ngờ Văn Thanh lại thẳng thắn như vậy, nhất thời buồn bực, khuôn mặt thình lình đỏ bừng.
Những vị khách khác trong tiệm kinh hãi, quần áo này đắt quá, đồng thời ngẫm lại lúc nãy Kỷ Ninh Chi cố tình gây sự, bọn họ lại lập tức cảm thấy hả giận. Dù sao thì bọn họ đều biết nhân phẩm của dì Tiếu và Văn Thanh ra sao, hai người chưa bao giờ lừa bịp bọn họ cả, lần này là Kỷ Ninh Chi gây chuyện trước, bị Văn Thanh lừa cũng là đáng đời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết liệu Kỷ Ngạn Quân có trả tiền không?
Đúng lúc này, trong số những vị khách ở trong tiệm, đột nhiên có người kêu khẽ.
Những người khác vội hỏi: "Sao thế?"
"Tôi nhớ ra rồi."
"Nhớ ra cái gì?"
"Nhớ ra tại sao trông Văn Thanh lại quen như vậy rồi."
"Tại sao?"
Tiếp theo người đó nói nhỏ: "Văn Thanh là vợ chưa cưới của Kỷ Ngạn Quân!"
"Cái gì?" Mọi người khiếp sợ.
"Không sai, là vợ chưa cưới. Năm ngoái, hình như là năm ngoái đấy, lúc Kỷ Ngạn Quân chạy xe vận tải bị tai nạn giao thông, người đi cùng với cậu ấy đã cứu mạng cậu ấy, hình như người đó là chú hai của Văn Thanh. Trước khi chết chú hai của cô ấy đã gửi gắm cô ấy cho Kỷ Ngạn Quân, Kỷ Ngạn Quân đồng ý, nói là đợi đến khi Văn Thanh mười tám tuổi sẽ kết hôn."
Mọi người lại bị kinh hãi lần nữa: "Vậy bây giờ chuyện này là sao đây?"
"Người nhà họ Kỷ chướng mắt Văn Thanh đó, nói là đồ quê mùa, mấy hôm trước nghe nói nhà gái muốn hủy bỏ việc cưới xin, người nhà họ Kỷ đều vui mừng khôn xiết."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro