[Thập Niên 80] Sống Lại Phấn Đấu Làm Giàu
Oan Gia Ngõ Hẹp...
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
2024-09-25 08:56:45
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đây chính là thời trang thịnh hành nhất lúc này, đi đâu cũng có người ngoái đầu nhìn lại.
Kỷ Ninh Chi xinh đẹp ngời ngời.
Hai người Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương đang châu đầu ghé tai nói nhỏ.
Kỷ Ninh Chi nhìn lướt qua rồi nói: “Thời điểm nộp thuế lương thực hằng năm sẽ có rất nhiều người nông thôn tới nộp lương thực, xếp hàng đến tận cửa nhà em, phiền chết đi được, họ bẩn như gì ấy.”
Chương Phương Phương nhìn xung quanh một lượt, trong lòng cũng thầm công nhận như thế. Đúng lúc này, cô ta nhìn thấy Văn Thanh.
“Văn Thanh.” Cô ta nhẹ giọng gọi một tiếng.
Kỷ Ninh Chi cũng nhìn thấy Văn Thanh, cô ta lập tức không vui.
“Văn Thanh.” Chương Phương Phương cười gọi lại tiếng nữa rồi muốn đi tới chỗ cô.
Kỷ Ninh Chi vội vàng kéo cô ta lại: “Đừng đi, đừng dính vào loại con gái như Văn Thanh này, nếu chị nói với cô ta vài câu, cô ta sẽ lập tức dính lên người anh em ngay. Anh em ghét cô ta lắm.”
“Không phải chứ, chị cảm thấy Ngạn Quân đối xử với Văn Thanh rất tốt mà, hơn nữa hai người sắp đính hôn rồi còn gì.” Chương Phương Phương bày ra dáng vẻ vô hại.
Kỷ Ninh Chi nói chắc như đinh đóng cột: “Sẽ không đính hôn đâu! Mẹ em nói dù có đánh chết cũng không thể để kẻ nhà quê này bước vào cửa nhà em!”
“Nhưng Ngạn Quân thích Văn Thanh mà đúng không?” Chương Phương Phương nhỏ giọng nói.
Văn Thanh khịt mũi coi thường, trong mấy năm đầu ở kiếp trước, cô thế mà lại không nhận ra Chương Phương Phương này là một đóa sen trắng to bự.
“Anh em không thích cô ta đâu! Nếu thích cô ta, sao vừa thấy cô ta anh ấy đã chạy? Là cô ta không biết xấu hổ, ỷ vào việc chú hai cô ta cứu anh em một mạng mà sống chết dính lên người anh em. Người nhà quê đúng là người nhà quê, kiến thức hạn hẹp, vô văn hóa, không có giáo dưỡng, một lòng muốn gả vào nhà giàu!” Kỷ Ninh Chi trừng mắt hung tợn với Văn Thanh.
“Ninh Chi, không thể nói thế được, chị cảm thấy Văn Thanh rất tốt mà.” Chương Phương Phương đứng bên cạnh hời hợt xen vào một câu.
Lúc này Văn Thanh chuyển mắt, nhìn thẳng về phía Kỷ Ninh Chi.
Vừa rồi Kỷ Ninh Chi còn bễ nghễ kiêu ngạo, cho rằng dù Văn Thanh có lưu manh hơn nữa nhưng ít nhiều gì cũng sẽ vì cô ta là em gái ruột của Kỷ Ngạn Quân mà không dám làm gì cô ta. Ai biết được lúc này Văn Thanh đi về phía cô ta, cô ta biết Văn Thanh ngang ngược thế nào nên lập tức sợ hãi trốn sau lưng Chương Phương Phương.
Những lời Kỷ Ninh Chi vừa nói đã khiến người qua đường chú ý, lúc này họ đều bắt đầu bàn tán.
“Ba cô gái này sao thế?”
“Lúc nãy cô không nghe thấy hả? Vừa nãy cô gái mặc đồ trắng dáng người thấp hơn ấy nói cô mặc đồ xanh mặt dày, là đồ nhà quê không có kiến thức, vô văn hóa.”
“Người nhà quê thì sao? Cô ta là người trong thành phố sao? Người trong thành phố ăn uống chẳng phải đều lấy từ nông thôn sao? Cô ta cao quý lắm chắc?”
“Đúng thế, cô ta thì có văn hóa có kiến thức rồi, vậy thì đừng ăn lúa gạo người nhà quê này trồng nữa.”
“...”
Những người tới đây ăn sáng cơ bản đều là nông dân hôm nay tới nộp thuế lương thực. Kỷ Ninh Chi vạ miệng nói xấu người nông thôn, lúc này mũi dùi dư luận đều chĩa về phía cô ta. Cô ta lập tức đỏ mặt, sắc mặt Chương Phương Phương cũng hỏi đỏ lên.
Văn Thanh cười nói: “Thì ra hai người cũng biết xấu hổ.”
Mặt Chương Phương Phương lập tức đỏ bừng, cô ta là người thành phố, trước giờ đều rất kiêu ngạo vì bề ngoài, khí chất và tri thức của mình. Từ trước đến nay chưa từng bị chỉ chỉ trỏ trỏ ở nơi công cộng thấy này bao giờ, giờ lại bị Văn Thanh trực tiếp đâm thủng.
Đây chính là thời trang thịnh hành nhất lúc này, đi đâu cũng có người ngoái đầu nhìn lại.
Kỷ Ninh Chi xinh đẹp ngời ngời.
Hai người Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương đang châu đầu ghé tai nói nhỏ.
Kỷ Ninh Chi nhìn lướt qua rồi nói: “Thời điểm nộp thuế lương thực hằng năm sẽ có rất nhiều người nông thôn tới nộp lương thực, xếp hàng đến tận cửa nhà em, phiền chết đi được, họ bẩn như gì ấy.”
Chương Phương Phương nhìn xung quanh một lượt, trong lòng cũng thầm công nhận như thế. Đúng lúc này, cô ta nhìn thấy Văn Thanh.
“Văn Thanh.” Cô ta nhẹ giọng gọi một tiếng.
Kỷ Ninh Chi cũng nhìn thấy Văn Thanh, cô ta lập tức không vui.
“Văn Thanh.” Chương Phương Phương cười gọi lại tiếng nữa rồi muốn đi tới chỗ cô.
Kỷ Ninh Chi vội vàng kéo cô ta lại: “Đừng đi, đừng dính vào loại con gái như Văn Thanh này, nếu chị nói với cô ta vài câu, cô ta sẽ lập tức dính lên người anh em ngay. Anh em ghét cô ta lắm.”
“Không phải chứ, chị cảm thấy Ngạn Quân đối xử với Văn Thanh rất tốt mà, hơn nữa hai người sắp đính hôn rồi còn gì.” Chương Phương Phương bày ra dáng vẻ vô hại.
Kỷ Ninh Chi nói chắc như đinh đóng cột: “Sẽ không đính hôn đâu! Mẹ em nói dù có đánh chết cũng không thể để kẻ nhà quê này bước vào cửa nhà em!”
“Nhưng Ngạn Quân thích Văn Thanh mà đúng không?” Chương Phương Phương nhỏ giọng nói.
Văn Thanh khịt mũi coi thường, trong mấy năm đầu ở kiếp trước, cô thế mà lại không nhận ra Chương Phương Phương này là một đóa sen trắng to bự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh em không thích cô ta đâu! Nếu thích cô ta, sao vừa thấy cô ta anh ấy đã chạy? Là cô ta không biết xấu hổ, ỷ vào việc chú hai cô ta cứu anh em một mạng mà sống chết dính lên người anh em. Người nhà quê đúng là người nhà quê, kiến thức hạn hẹp, vô văn hóa, không có giáo dưỡng, một lòng muốn gả vào nhà giàu!” Kỷ Ninh Chi trừng mắt hung tợn với Văn Thanh.
“Ninh Chi, không thể nói thế được, chị cảm thấy Văn Thanh rất tốt mà.” Chương Phương Phương đứng bên cạnh hời hợt xen vào một câu.
Lúc này Văn Thanh chuyển mắt, nhìn thẳng về phía Kỷ Ninh Chi.
Vừa rồi Kỷ Ninh Chi còn bễ nghễ kiêu ngạo, cho rằng dù Văn Thanh có lưu manh hơn nữa nhưng ít nhiều gì cũng sẽ vì cô ta là em gái ruột của Kỷ Ngạn Quân mà không dám làm gì cô ta. Ai biết được lúc này Văn Thanh đi về phía cô ta, cô ta biết Văn Thanh ngang ngược thế nào nên lập tức sợ hãi trốn sau lưng Chương Phương Phương.
Những lời Kỷ Ninh Chi vừa nói đã khiến người qua đường chú ý, lúc này họ đều bắt đầu bàn tán.
“Ba cô gái này sao thế?”
“Lúc nãy cô không nghe thấy hả? Vừa nãy cô gái mặc đồ trắng dáng người thấp hơn ấy nói cô mặc đồ xanh mặt dày, là đồ nhà quê không có kiến thức, vô văn hóa.”
“Người nhà quê thì sao? Cô ta là người trong thành phố sao? Người trong thành phố ăn uống chẳng phải đều lấy từ nông thôn sao? Cô ta cao quý lắm chắc?”
“Đúng thế, cô ta thì có văn hóa có kiến thức rồi, vậy thì đừng ăn lúa gạo người nhà quê này trồng nữa.”
“...”
Những người tới đây ăn sáng cơ bản đều là nông dân hôm nay tới nộp thuế lương thực. Kỷ Ninh Chi vạ miệng nói xấu người nông thôn, lúc này mũi dùi dư luận đều chĩa về phía cô ta. Cô ta lập tức đỏ mặt, sắc mặt Chương Phương Phương cũng hỏi đỏ lên.
Văn Thanh cười nói: “Thì ra hai người cũng biết xấu hổ.”
Mặt Chương Phương Phương lập tức đỏ bừng, cô ta là người thành phố, trước giờ đều rất kiêu ngạo vì bề ngoài, khí chất và tri thức của mình. Từ trước đến nay chưa từng bị chỉ chỉ trỏ trỏ ở nơi công cộng thấy này bao giờ, giờ lại bị Văn Thanh trực tiếp đâm thủng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro