[Thập Niên 80] Sống Lại Phấn Đấu Làm Giàu
Trâu (2)
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
2024-09-25 08:56:45
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đế giày, mặt giày, kiểu dáng, Văn Thanh đều làm xong cắt xong, vẽ xong, Diêu Thế Linh chỉ cần may đường kim mũi chỉ đều đều là được.
“Mẹ, cái nút thắt này đừng để ở đế giày, sau khi người bắt bẻ nhìn thấy thì sẽ không thích.”
“Vậy thì thắt ở chỗ nào? Cái này còn cần phải chú trọng à?”
“Thắt ở dưới lót đệm giày. Không chú trọng thì ai mà mua chứ mẹ.”
Hai mẹ con ngồi dưới ngọn đèn dầu, một người làm xong một đôi giày, sau khi Văn Thanh nộp tiền của mình lên, thúc giục Diêu Thế Linh đi ngủ.
Diêu Thế Linh cầm tám đồng tiền mà Văn Thanh đưa tới, trong lòng cảm thấy khó chịu, bà luôn cảm thấy thấy từ sau khi chú hai của Văn Thanh mất, không ai yêu thương Văn Thanh, Văn Thanh mới từng chút từng chút hiểu chuyện như vậy, hiểu chuyện khiến bà tự trách mình, Diêu Thế Linh nhịn không được giục một câu: “Văn Thanh, con đi ngủ sớm một chút.”
“Vâng, con biết.” Văn Thanh đáp mời, nằm lì trên giường nhìn quyển sổ, dưới đèn dầu hỏa vẽ ra kiểu dáng giày, kiểu dáng quần áo, còn đánh dấu ví dụ ra. Trong đầu cô có thật nhiều kiểu dáng quần áo và giày, cô không có thời gian làm được, hơn nữa cô cảm thấy nếu như mình lại học thêm hai năm nữa, không chừng vẽ sẽ càng tốt hơn.
Nghĩ như vậy, ý nghĩ đi học lại của cô càng thêm mãnh liệt.
Sau khi vẽ xong một đôi giày, cô thổi đèn bắt đầu đi ngủ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã bắt đầu mưa tầm tã.
Nhà Văn Thanh là nhà tranh, rỉ nước tí tách, cho đến khi nhỏ nước làm Văn Thanh tỉnh lại, Văn Thanh vội vàng đứng lên xem xét, nhà có bốn năm chỗ rỉ nước, chỉ chốc lát sau Diêu Thế Linh đã đem thau chậu bát bồn đến hứng nước.
Văn Thanh đem vải vóc đế giày dính ướt nước bỏ vào trong mấy ngăn tủ ở phòng khách, bản vẽ đành phải mang theo bên người. Sau khi ăn sáng xong, mang dép nhựa, đeo theo túi, miễn cưỡng chỉ đủ che chắn đi đến tiệm may của dì Tiếu ở huyện.
Lúc đầu Văn Thanh rất phiền với lần mưa hôm nay, trong nhà ẩm ướt không chịu nổi. nhưng mà nghe được có người nói mưa này rơi mới tốt, mới trồng đậu xong thì đổ mưa, thu hoạch tốt. Qua mấy ngày trong đất có thể lấy giá ra xào ăn, Văn Thanh đột nhiên cảm thấy trời mưa lần này thật đáng yêu.
Tâm tình Văn Thanh tốt đẹp, cả người thì lại ẩm ướt lộc cộc đi đến tiệm may của dì Tiếu, dì Tiếu vẫn chưa trở lại.
Văn Thanh đành phải tự mở cửa, trời mưa xuống nên ít khách, vừa vặn cô có thể làm sắp xong bộ quần áo trên quyển sổ nhỏ mang theo. Sau đó như cũ đến 4:30 thì về nhà.
Ngày hôm sau trời vẫn mưa xuống, dì Tiếu vẫn chưa trở về.
Ngày thứ ba trời hơi trong, cuối cùng dì Tiếu cũng trở về.
Khi dì Tiếu trở về, Văn Thanh đang ngồi trước máy may làm một chiếc khóa kéo quần.
“Văn Thanh.” Dì Tiếu gọi cô.
Văn Thanh ngẩng đầu, nở nụ cười theo bản năng, nhưng sau khi nhìn thấy dì Tiếu thì cô lại không cười được, chỉ mới ba ngày mà dì Tiều gầy đi trông thấy, vẫn mặc quần áo của ba ngày trước, cả người đều u sầu chán nản.
“Dì Tiếu.” Văn Thanh dừng máy may lại đi đến hỏi: “Con dì sao rồi?”
Dì Tiếu Vô lực ngồi ở trên ghế.
Văn Thanh nhanh chóng đi rót nước.
Dì Tiếu nhìn ngắm bốn phía, giống như là lưu luyến không nỡ rời ra chốn này.
“Dì Tiếu.” Văn Thanh thúc giục.
Ánh mắt dì Tiếu rơi lên người Văn Thanh, Văn Thanh có loại dự cảm không tốt.
“Dì còn chưa từng phát tiền công cho cháu.” Dì Tiếu nói.
Văn Thanh nhìn dì Tiếu, cẩn thận hỏi từng li từng tí: “Dì Tiếu, có phải con dì xảy ra chuyện gì rồi không?”
Đế giày, mặt giày, kiểu dáng, Văn Thanh đều làm xong cắt xong, vẽ xong, Diêu Thế Linh chỉ cần may đường kim mũi chỉ đều đều là được.
“Mẹ, cái nút thắt này đừng để ở đế giày, sau khi người bắt bẻ nhìn thấy thì sẽ không thích.”
“Vậy thì thắt ở chỗ nào? Cái này còn cần phải chú trọng à?”
“Thắt ở dưới lót đệm giày. Không chú trọng thì ai mà mua chứ mẹ.”
Hai mẹ con ngồi dưới ngọn đèn dầu, một người làm xong một đôi giày, sau khi Văn Thanh nộp tiền của mình lên, thúc giục Diêu Thế Linh đi ngủ.
Diêu Thế Linh cầm tám đồng tiền mà Văn Thanh đưa tới, trong lòng cảm thấy khó chịu, bà luôn cảm thấy thấy từ sau khi chú hai của Văn Thanh mất, không ai yêu thương Văn Thanh, Văn Thanh mới từng chút từng chút hiểu chuyện như vậy, hiểu chuyện khiến bà tự trách mình, Diêu Thế Linh nhịn không được giục một câu: “Văn Thanh, con đi ngủ sớm một chút.”
“Vâng, con biết.” Văn Thanh đáp mời, nằm lì trên giường nhìn quyển sổ, dưới đèn dầu hỏa vẽ ra kiểu dáng giày, kiểu dáng quần áo, còn đánh dấu ví dụ ra. Trong đầu cô có thật nhiều kiểu dáng quần áo và giày, cô không có thời gian làm được, hơn nữa cô cảm thấy nếu như mình lại học thêm hai năm nữa, không chừng vẽ sẽ càng tốt hơn.
Nghĩ như vậy, ý nghĩ đi học lại của cô càng thêm mãnh liệt.
Sau khi vẽ xong một đôi giày, cô thổi đèn bắt đầu đi ngủ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã bắt đầu mưa tầm tã.
Nhà Văn Thanh là nhà tranh, rỉ nước tí tách, cho đến khi nhỏ nước làm Văn Thanh tỉnh lại, Văn Thanh vội vàng đứng lên xem xét, nhà có bốn năm chỗ rỉ nước, chỉ chốc lát sau Diêu Thế Linh đã đem thau chậu bát bồn đến hứng nước.
Văn Thanh đem vải vóc đế giày dính ướt nước bỏ vào trong mấy ngăn tủ ở phòng khách, bản vẽ đành phải mang theo bên người. Sau khi ăn sáng xong, mang dép nhựa, đeo theo túi, miễn cưỡng chỉ đủ che chắn đi đến tiệm may của dì Tiếu ở huyện.
Lúc đầu Văn Thanh rất phiền với lần mưa hôm nay, trong nhà ẩm ướt không chịu nổi. nhưng mà nghe được có người nói mưa này rơi mới tốt, mới trồng đậu xong thì đổ mưa, thu hoạch tốt. Qua mấy ngày trong đất có thể lấy giá ra xào ăn, Văn Thanh đột nhiên cảm thấy trời mưa lần này thật đáng yêu.
Tâm tình Văn Thanh tốt đẹp, cả người thì lại ẩm ướt lộc cộc đi đến tiệm may của dì Tiếu, dì Tiếu vẫn chưa trở lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Thanh đành phải tự mở cửa, trời mưa xuống nên ít khách, vừa vặn cô có thể làm sắp xong bộ quần áo trên quyển sổ nhỏ mang theo. Sau đó như cũ đến 4:30 thì về nhà.
Ngày hôm sau trời vẫn mưa xuống, dì Tiếu vẫn chưa trở về.
Ngày thứ ba trời hơi trong, cuối cùng dì Tiếu cũng trở về.
Khi dì Tiếu trở về, Văn Thanh đang ngồi trước máy may làm một chiếc khóa kéo quần.
“Văn Thanh.” Dì Tiếu gọi cô.
Văn Thanh ngẩng đầu, nở nụ cười theo bản năng, nhưng sau khi nhìn thấy dì Tiếu thì cô lại không cười được, chỉ mới ba ngày mà dì Tiều gầy đi trông thấy, vẫn mặc quần áo của ba ngày trước, cả người đều u sầu chán nản.
“Dì Tiếu.” Văn Thanh dừng máy may lại đi đến hỏi: “Con dì sao rồi?”
Dì Tiếu Vô lực ngồi ở trên ghế.
Văn Thanh nhanh chóng đi rót nước.
Dì Tiếu nhìn ngắm bốn phía, giống như là lưu luyến không nỡ rời ra chốn này.
“Dì Tiếu.” Văn Thanh thúc giục.
Ánh mắt dì Tiếu rơi lên người Văn Thanh, Văn Thanh có loại dự cảm không tốt.
“Dì còn chưa từng phát tiền công cho cháu.” Dì Tiếu nói.
Văn Thanh nhìn dì Tiếu, cẩn thận hỏi từng li từng tí: “Dì Tiếu, có phải con dì xảy ra chuyện gì rồi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro