Thập Niên 80: Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Đủ Cả Sắc Lẫn V...
Quan Oánh Oánh
2024-08-01 00:56:06
Chả trách từ xa đã nghe mùi thơm nồng nặc, ăn vào còn ngon hơn trong tưởng tượng, chỉ thấy từng hạt cơm béo núc được bao bọc bởi lớp trứng gà vàng óng, cà rốt và dưa leo cũng hoà quyện vào nhau, thật là món ăn đầy đủ cả sắc lẫn vị.
Ngay cả cà rốt mà ngày thường cậu vẫn luôn ghét cay ghét đắng, bây giờ ăn vào trong miệng lại thấy ngon cực kì, vừa giòn vừa ngọt, quá tuyệt!
Canh Thục Phương đang chửi ra rả, quay sang lại thấy con trai cưng của mình đang ăn lấy ăn để như thể chết đói tới nơi. Bà cảm thấy biểu tình của tên nhóc này có phải quá khoa trương rồi không? Nhưng mà bây giờ chuyện dành ăn không còn quan trọng, quan trọng là chuyện khác.
“Này, đừng ăn nữa, mau kể cho mẹ nghe coi, rốt cuộc chuyện này là sao, kể rõ ràng chi tiết xem nào?”
Hoa Chí Cường đương nhiên không thèm nghe lọt tai mấy lời của bà mẹ già nhà mình. Cậu đang mải mê ăn đồ ngon, cảm thấy con sâu tham ăn trong bụng như bị thức tỉnh rồi. Vì vậy dưới cái nhìn sắc bén của Canh Thục Phương và Hoa Vũ, Hoa Chí Cường quyết tâm bơ đẹp, miệng liên tục kêu gào: ”Ăn ngon, ngon quá trời, Tiểu Dạng, mau đem thêm cho anh ít cơm chiên nữa coi, anh mày phải ăn thêm mấy ngụm nữa mới đã thèm.”
Canh Thục Phương đang gấp muốn chết, lại thấy vẻ ham ăn không có tiền đồ của thằng con nhà mình thì tức muốn điên. Nhưng vì đang ở nhà người khác nên bà không muốn bị mất mặt, liền tiếp tục lên tiếng hối thúc: ”Tiểu Cường, mẹ đang bảo con kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe cơ mà, chị con vừa mới nói...”
Hoa Chí Cường trong mắt chỉ còn có ăn, vẻ mặt lập tức không kiên nhẫn: ”Chị ấy nói linh tinh ấy mà, chắc là nghe chưa rõ đầu đuôi, lúc sau thầy hiệu trưởng đã đính chính thông tin lại rồi, dù sao mọi người chỉ cần biết là Tiểu Dạng không gian lận là được.”
Cả đám lại hai mặt nhìn nhau, hả, Tiểu Dạng không có gian lận? Vậy chứ ban nãy Hoa Vũ chạy đến cố ý nói như vậy là có ý gì?
Ngay cả cà rốt mà ngày thường cậu vẫn luôn ghét cay ghét đắng, bây giờ ăn vào trong miệng lại thấy ngon cực kì, vừa giòn vừa ngọt, quá tuyệt!
Canh Thục Phương đang chửi ra rả, quay sang lại thấy con trai cưng của mình đang ăn lấy ăn để như thể chết đói tới nơi. Bà cảm thấy biểu tình của tên nhóc này có phải quá khoa trương rồi không? Nhưng mà bây giờ chuyện dành ăn không còn quan trọng, quan trọng là chuyện khác.
“Này, đừng ăn nữa, mau kể cho mẹ nghe coi, rốt cuộc chuyện này là sao, kể rõ ràng chi tiết xem nào?”
Hoa Chí Cường đương nhiên không thèm nghe lọt tai mấy lời của bà mẹ già nhà mình. Cậu đang mải mê ăn đồ ngon, cảm thấy con sâu tham ăn trong bụng như bị thức tỉnh rồi. Vì vậy dưới cái nhìn sắc bén của Canh Thục Phương và Hoa Vũ, Hoa Chí Cường quyết tâm bơ đẹp, miệng liên tục kêu gào: ”Ăn ngon, ngon quá trời, Tiểu Dạng, mau đem thêm cho anh ít cơm chiên nữa coi, anh mày phải ăn thêm mấy ngụm nữa mới đã thèm.”
Canh Thục Phương đang gấp muốn chết, lại thấy vẻ ham ăn không có tiền đồ của thằng con nhà mình thì tức muốn điên. Nhưng vì đang ở nhà người khác nên bà không muốn bị mất mặt, liền tiếp tục lên tiếng hối thúc: ”Tiểu Cường, mẹ đang bảo con kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe cơ mà, chị con vừa mới nói...”
Hoa Chí Cường trong mắt chỉ còn có ăn, vẻ mặt lập tức không kiên nhẫn: ”Chị ấy nói linh tinh ấy mà, chắc là nghe chưa rõ đầu đuôi, lúc sau thầy hiệu trưởng đã đính chính thông tin lại rồi, dù sao mọi người chỉ cần biết là Tiểu Dạng không gian lận là được.”
Cả đám lại hai mặt nhìn nhau, hả, Tiểu Dạng không có gian lận? Vậy chứ ban nãy Hoa Vũ chạy đến cố ý nói như vậy là có ý gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro