Thập Niên 80: Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Tự biên tự diễn
Quan Oánh Oánh
2024-08-01 00:56:06
“Mẹ, mẹ nấu cái gì đây, cơm chiên trứng pha ke hả, con nuốt không trôi luôn á.”
Canh Thục Phương nghe vậy thì tức ói máu, ranh con này ầm ĩ cả buổi trưa, vòi bà phải nấu cho bằng được cơm chiên trứng. Canh Thục Phương cũng chiều theo cậu, bây giờ thì hay rồi, chiên cơm cho ăn còn kén cá chọn canh, ghét bỏ các thứ.
Bà muốn lên cơn mắng chửi một trận cho hả dạ, nhưng đây là con trai cưng mà hai vợ chồng khó khăn lắm mới có được. Cuối cùng Canh Thục Phương nhịn xuống cục tức, đi sang dỗ Hoa Chí Cường, hứa hẹn lần sau sẽ không như vậy nữa.
Canh Thục Phương vừa quay đầu đã thấy Hoa Dạng đang xách cái giỏ tre đi tới, bà trừng mắt liếc cô một cái thật sâu, đều do con ranh này bày vẽ chứ ai, đúng là cái đồ đáng ghét. Nếu nó không bày ra làm cơm chiên gì đó thì Tiểu Cường cũng đã không ầm ĩ đòi ăn.
“Ồ, trời tối tới nơi rồi, cuối cùng cũng có người chịu bước ra khỏi cửa. Ai không biết còn tưởng nhà họ Hoa nuôi được một thiên kim đại tiểu thư không đấy!”
Canh Thục Phương lên tiếng nói mỉa, Hoa Dạng cũng mặc kệ không quan tâm. Mắt vẫn luôn nhìn thẳng, dứt khoát bước ra khỏi cửa.
Hoa Vũ ở bên cạnh sắc mặt nặng nề, ánh mắt loé lên một tia âm u.
Ngược lại, Hoa Chí Cường vừa nhìn thấy Hoa Dạng liền chạy như bay lại đây: ”Tiểu Dạng Tiểu Dạng, em ăn cơm tối chưa? Sao, chưa à! Hay là dứt khoát tới nhà anh ăn luôn đi, nhà anh có cơm có trứng, rau dưa đồ cũng đủ cả, em chỉ cần vô nấu một chút là được, à không, nhiều chút mới đúng, tốt nhất là xào một nồi to ăn cho đã thèm.”
Lúc trưa cậu ta ăn chưa đủ dính răng, về nhà vẫn luôn nhớ thương món cơm chiên của Hoa Dạng.
Cả đám người đều im lặng nhìn qua, mỗi người mang một ánh mắt khác nhau. Bình thường Hoa Dạng cũng không thân thiết với bọn họ, cô chỉ là một người vô hình ở trong nhà họ Hoa, thậm chí còn không có cảm giác tồn tại.
Vì vậy trước lời đề nghị tự biên tự diễn của Hoa Chí Cường, cô chỉ cười mỉm rồi đáp lại: ”Không cần đâu, em ăn cơm tối rồi, mọi người cứ tiếp tục ăn đi.”
Canh Thục Phương nghe vậy thì tức ói máu, ranh con này ầm ĩ cả buổi trưa, vòi bà phải nấu cho bằng được cơm chiên trứng. Canh Thục Phương cũng chiều theo cậu, bây giờ thì hay rồi, chiên cơm cho ăn còn kén cá chọn canh, ghét bỏ các thứ.
Bà muốn lên cơn mắng chửi một trận cho hả dạ, nhưng đây là con trai cưng mà hai vợ chồng khó khăn lắm mới có được. Cuối cùng Canh Thục Phương nhịn xuống cục tức, đi sang dỗ Hoa Chí Cường, hứa hẹn lần sau sẽ không như vậy nữa.
Canh Thục Phương vừa quay đầu đã thấy Hoa Dạng đang xách cái giỏ tre đi tới, bà trừng mắt liếc cô một cái thật sâu, đều do con ranh này bày vẽ chứ ai, đúng là cái đồ đáng ghét. Nếu nó không bày ra làm cơm chiên gì đó thì Tiểu Cường cũng đã không ầm ĩ đòi ăn.
“Ồ, trời tối tới nơi rồi, cuối cùng cũng có người chịu bước ra khỏi cửa. Ai không biết còn tưởng nhà họ Hoa nuôi được một thiên kim đại tiểu thư không đấy!”
Canh Thục Phương lên tiếng nói mỉa, Hoa Dạng cũng mặc kệ không quan tâm. Mắt vẫn luôn nhìn thẳng, dứt khoát bước ra khỏi cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoa Vũ ở bên cạnh sắc mặt nặng nề, ánh mắt loé lên một tia âm u.
Ngược lại, Hoa Chí Cường vừa nhìn thấy Hoa Dạng liền chạy như bay lại đây: ”Tiểu Dạng Tiểu Dạng, em ăn cơm tối chưa? Sao, chưa à! Hay là dứt khoát tới nhà anh ăn luôn đi, nhà anh có cơm có trứng, rau dưa đồ cũng đủ cả, em chỉ cần vô nấu một chút là được, à không, nhiều chút mới đúng, tốt nhất là xào một nồi to ăn cho đã thèm.”
Lúc trưa cậu ta ăn chưa đủ dính răng, về nhà vẫn luôn nhớ thương món cơm chiên của Hoa Dạng.
Cả đám người đều im lặng nhìn qua, mỗi người mang một ánh mắt khác nhau. Bình thường Hoa Dạng cũng không thân thiết với bọn họ, cô chỉ là một người vô hình ở trong nhà họ Hoa, thậm chí còn không có cảm giác tồn tại.
Vì vậy trước lời đề nghị tự biên tự diễn của Hoa Chí Cường, cô chỉ cười mỉm rồi đáp lại: ”Không cần đâu, em ăn cơm tối rồi, mọi người cứ tiếp tục ăn đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro