Thập Niên 80: Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Nghệ Thuật Xin...
Quan Oánh Oánh
2024-08-01 00:56:06
Tròng mắt của cô khẽ đảo quanh: “Thật ra con có thể nấu ngon hơn vậy, đáng tiếc nguyên liệu trong nhà không đủ để làm nước chấm, mẹ, con nói cho mẹ nghe, nếu có thêm bơ đậu phộng vào, hương vị kia ngon miễn bàn, ngay cả thần tiên cũng không cưỡng lại được…”
Hoa Dạng vốn là một đầu bếp chuyên nghiệp, thường xuyên phải quay video giới thiệu món ăn, lúc đó không chỉ nấu mà còn phải miêu tả lại cách làm và hương vị cho sinh động. Bởi vậy tài ăn nói của cô cũng không thua gì khả năng bếp núc, nói nói một hồi Trương Tuệ thèm muốn rớt nước miếng.
“Vậy được, cái bơ gì mà con nói đó, ngày mai cứ ra tiệm tạp hóa mua một lọ đi, mẹ sẽ cho con tiền.”
Bà cảm thấy con gái vất vả nấu đồ ăn ngon như vậy, cứ xem như phần thưởng để khuyến khích cô đi.
Nghĩ nghĩ, Trương Tuệ lại móc hai khối tiền từ trong túi ra rồi đưa cho Hoa Dạng: “Này, con cầm lấy đi, tiền còn dư thì mua thêm một que kem mà ăn, không cần phải đưa lại cho mẹ.”
Kinh tế trong nhà đều do một tay Hoa Quốc Khánh quản lí, bà chỉ thỉnh thoảng tiết kiệm được chút tiền riêng để phòng thân. Tài sản tích cóp được từ đó tới giờ của bà cũng không nhiều, chỉ có 50 khối.
Trước đó vài ngày, Hoa Dạng đã lượn lờ tham khảo giá hàng trong mấy cửa tiệm trên trấn. Đúng là hàng hóa bây giờ cực kì rẻ, hai khối có thể mua được không ít đồ, nhưng mà…cô cần nhiều tiền hơn nữa để khởi động kế hoạch kinh doanh của mình. Chừng này tiền thì chả thấm tháp vào đâu, cứ như hạt muối giữa biển cả vậy!
Vì vậy Hoa Dạng một ngụm từ chối, quyết định trổ ra nghệ thuật xin tiền, kiên quyết đòi nhiều hơn: ”Không, con muốn mười khối cơ.”
“Cái gì? Lọ bơ đó mắc tiền như vậy á? Thôi không mua nữa, ăn như vậy cũng ngon rồi mà con…” Trương Tuệ tiếc tiền không thôi, vừa nghe cần mười đồng liền lập tức đổi ý. Ai ngờ, vừa quay sang lại thấy con gái mếu máo sắp khóc, bà vội quýnh hết cả lên: ”Tiểu Dạng, nín đi, đừng khóc mà.”
Hoa Dạng vốn là một đầu bếp chuyên nghiệp, thường xuyên phải quay video giới thiệu món ăn, lúc đó không chỉ nấu mà còn phải miêu tả lại cách làm và hương vị cho sinh động. Bởi vậy tài ăn nói của cô cũng không thua gì khả năng bếp núc, nói nói một hồi Trương Tuệ thèm muốn rớt nước miếng.
“Vậy được, cái bơ gì mà con nói đó, ngày mai cứ ra tiệm tạp hóa mua một lọ đi, mẹ sẽ cho con tiền.”
Bà cảm thấy con gái vất vả nấu đồ ăn ngon như vậy, cứ xem như phần thưởng để khuyến khích cô đi.
Nghĩ nghĩ, Trương Tuệ lại móc hai khối tiền từ trong túi ra rồi đưa cho Hoa Dạng: “Này, con cầm lấy đi, tiền còn dư thì mua thêm một que kem mà ăn, không cần phải đưa lại cho mẹ.”
Kinh tế trong nhà đều do một tay Hoa Quốc Khánh quản lí, bà chỉ thỉnh thoảng tiết kiệm được chút tiền riêng để phòng thân. Tài sản tích cóp được từ đó tới giờ của bà cũng không nhiều, chỉ có 50 khối.
Trước đó vài ngày, Hoa Dạng đã lượn lờ tham khảo giá hàng trong mấy cửa tiệm trên trấn. Đúng là hàng hóa bây giờ cực kì rẻ, hai khối có thể mua được không ít đồ, nhưng mà…cô cần nhiều tiền hơn nữa để khởi động kế hoạch kinh doanh của mình. Chừng này tiền thì chả thấm tháp vào đâu, cứ như hạt muối giữa biển cả vậy!
Vì vậy Hoa Dạng một ngụm từ chối, quyết định trổ ra nghệ thuật xin tiền, kiên quyết đòi nhiều hơn: ”Không, con muốn mười khối cơ.”
“Cái gì? Lọ bơ đó mắc tiền như vậy á? Thôi không mua nữa, ăn như vậy cũng ngon rồi mà con…” Trương Tuệ tiếc tiền không thôi, vừa nghe cần mười đồng liền lập tức đổi ý. Ai ngờ, vừa quay sang lại thấy con gái mếu máo sắp khóc, bà vội quýnh hết cả lên: ”Tiểu Dạng, nín đi, đừng khóc mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro