Thập Niên 80: Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Nghĩ Quẩn
Quan Oánh Oánh
2024-08-01 00:56:06
Gì mà hằng năm bị bạn học ức hiếp, dù muốn cố gắng đọc sách cũng không được, mỗi lần thi được thành tích tốt thì sẽ bị đánh bị mắng. Bây giờ còn bị vu khống gian lận trong thi cử, làm cho cô bé phải nghĩ quẩn đến mức muốn tự sát, này cũng quá ác độc đi!
Trước đó hiệu trưởng vẫn chưa bao giờ nghĩ một đứa trẻ có thể ác độc như vậy, ông chỉ cho là bọn trẻ đùa giỡn với nhau không tránh khỏi xích mích đôi bên. Hiệu trưởng cảm thấy chỉ có giáo viên vô tâm vô phế không quan tâm đến học sinh, chứ làm gì có trẻ hư khó dạy bao giờ?
“Học sinh Hoa Dạng, em nói là em trong sạch không có gian lận, thầy cũng nguyện ý tin tưởng em, nhưng em phải có chứng cứ để chứng minh mình trong sạch trước đã.”
Hoa Dạng ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn ông một lúc rồi mới lên tiếng đáp: ”Làm thế nào để chứng minh, ý thầy là em phải lấy cái chết để chứng minh sao?”
Hiệu trưởng lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt ông vội căng thẳng, gấp gáp nói: ”Không không không, chúng ta sẽ cho em một bài thi mới, bây giờ em ngồi làm ngay tại đây, chúng ta cũng sẽ phụ trách coi thi, chỉ cần em thi đủ tiêu chuẩn...”
Nghe đến đây, đôi mắt vô hồn của Hoa Dạng như có thêm một tia ánh sáng: ”Được ạ, các thầy cô, em có thể đảm bảo mình sẽ thi được một trăm điểm.”
Một bài thi toán của lớp sáu mà thôi, cô là một thạc sĩ luật chả lẽ còn không thi nổi điểm tối đa, như vậy cũng khiến người ta chê cười rồi, phải biết muốn thi đậu vào trường luật thì yêu cầu học vấn cao cỡ nào, bài thi này hoàn toàn không thành vấn đề đối với trình độ hiện giờ của cô.
Lời này vừa nói ra, cả phòng thi bỗng chốc im bặt, thậm chí còn có thể nghe được tiếng muỗi kêu vo ve, mấy học sinh đang làm bài thi cũng ngước mặt lên nhìn Hoa Dạng với vẻ nghi ngờ.
Giang Vinh cười ha hả như vừa nghe được một truyện hài tiếu lâm, cậu ta lớn tiếng nói móc: ”100 điểm á, sao có thể? Này, không phải cậu bị bắt vì gian lận nên sợ quá hoá điên rồi chứ? Ngày thường bài tập trên lớp cậu còn không được 80 điểm, bây giờ còn dám đứng đây nói khoác?”
Trước đó hiệu trưởng vẫn chưa bao giờ nghĩ một đứa trẻ có thể ác độc như vậy, ông chỉ cho là bọn trẻ đùa giỡn với nhau không tránh khỏi xích mích đôi bên. Hiệu trưởng cảm thấy chỉ có giáo viên vô tâm vô phế không quan tâm đến học sinh, chứ làm gì có trẻ hư khó dạy bao giờ?
“Học sinh Hoa Dạng, em nói là em trong sạch không có gian lận, thầy cũng nguyện ý tin tưởng em, nhưng em phải có chứng cứ để chứng minh mình trong sạch trước đã.”
Hoa Dạng ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn ông một lúc rồi mới lên tiếng đáp: ”Làm thế nào để chứng minh, ý thầy là em phải lấy cái chết để chứng minh sao?”
Hiệu trưởng lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt ông vội căng thẳng, gấp gáp nói: ”Không không không, chúng ta sẽ cho em một bài thi mới, bây giờ em ngồi làm ngay tại đây, chúng ta cũng sẽ phụ trách coi thi, chỉ cần em thi đủ tiêu chuẩn...”
Nghe đến đây, đôi mắt vô hồn của Hoa Dạng như có thêm một tia ánh sáng: ”Được ạ, các thầy cô, em có thể đảm bảo mình sẽ thi được một trăm điểm.”
Một bài thi toán của lớp sáu mà thôi, cô là một thạc sĩ luật chả lẽ còn không thi nổi điểm tối đa, như vậy cũng khiến người ta chê cười rồi, phải biết muốn thi đậu vào trường luật thì yêu cầu học vấn cao cỡ nào, bài thi này hoàn toàn không thành vấn đề đối với trình độ hiện giờ của cô.
Lời này vừa nói ra, cả phòng thi bỗng chốc im bặt, thậm chí còn có thể nghe được tiếng muỗi kêu vo ve, mấy học sinh đang làm bài thi cũng ngước mặt lên nhìn Hoa Dạng với vẻ nghi ngờ.
Giang Vinh cười ha hả như vừa nghe được một truyện hài tiếu lâm, cậu ta lớn tiếng nói móc: ”100 điểm á, sao có thể? Này, không phải cậu bị bắt vì gian lận nên sợ quá hoá điên rồi chứ? Ngày thường bài tập trên lớp cậu còn không được 80 điểm, bây giờ còn dám đứng đây nói khoác?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro