[Thập Niên 80] Tái Giá Cùng Lão Vương Cách Vách
Cãi Nhau (4)
Nữ vương không ở nhà
2024-11-12 08:29:28
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vì vậy mọi người liền khuyên Vương Tú Cúc: "Con dâu tốt, bà đây là không cần nữa sao?"
Bình thường, thím hai Vương biết ăn nói nhất cũng nói theo: "Tú Cúc, không phải tôi giúp con dâu bà nói chuyện, nhưng con bé Đông Mạch này cũng không tệ, chăm chỉ, siêng năng, cũng hiếu thuận, hiền lành, bà cứ dày vò nó như vậy, bọn nó hai cái miệng nhỏ có thể sống tốt qua ngày sao?"
Vương Tú Cúc lúc này thật có chút bối rối.
Trước kia bà có nói Đông Mạch như thế nào, Đông Mạch cũng chịu đựng, không nghĩ tới bây giờ lại tức giận như vậy, bà nhìn Đông Mạch, trong lòng cũng có chút sợ, nếu như thật sự ly hôn, lại phải kết hôn với một người khác, đó không phải là tiền sao?
Vương Tú Cúc trên mặt có chút lúng túng, ngượng ngùng nói: "Chính là mấy đồng tiền, không cho thì không cho, ai nhớ là tiền của cô, tôi chỉ hỏi một chút."
Đông Mạch: "Tiền chúng con bán hạt bắp, mẹ giúp chúng con nhận đâu, hết năm, con muốn mua hai cân thịt heo, mẹ xem một chút, rồi đưa tiền kia cho chúng con, chúng con hai cái miệng nhỏ, trong tay có chút tiền dư, nếu không thì cuộc sống này như thế nào?
Vương Tú Cúc không nghĩ tới Đông Mạch lại được voi đòi tiên, nhưng là tiền bán hạt bắp, lấy ra chắc chắn bà sẽ rất đau lòng.
Thím hai Vương: "Ai nha, các người hôm nay nói đến đây, bà nên lấy tiền ra trả lại cho con mới đúng, chúng ta cũng lớn tuổi, làm gì siết ít đồ đó?"
Vương Tú Cúc dĩ nhiên không bỏ được, nhưng là xung quanh một đám người nhìn, Đông Mạch lần này phá cửa sổ giấy, bà không xuống đài không được.
Lúc này, Lâm Vinh Đường đi tới , Lâm Vinh Đường gương mặt nhăn nhó: "Mẹ, lúc ấy chúng con cũng nói rồi, Đông Mạch là vợ con, cô ấy muốn quản, thì mẹ đưa tiền cho cô ấy đi."
Vương Tú Cúc không nghĩ con trai cũng nói như vậy, giận đến đỏ mặt: "Được, đây, tôi trả, các người cho là ai hiếm chứ!"
Vừa nói, bà ném vào cửa: "Tôi cũng là vì muốn tốt cho các người, trả các người, sau này có chuyện gì, tôi không quan tâm!"
Vương Tú Cúc rốt cuộc cũng trả lại tiền bán bắp cho Đông Mạch, là ba mươi hai đồng tiền, cũng không nhiều, nhưng là Đông Mạch cũng vì mười đồng tiền mình để giành được, cũng nhận vào.
Sau lần thắng thế Vương Tú Cúc này, khiến cho Đông Mạch ý thức được, cô quả thật phải cứng rắn, nếu sau này không sinh được con, ghê gớm quá thì ly hôn đi.
Khi cái khái niệm ly hôn này được sinh ra, giống như không còn gì phải sợ.
Cô mấy ngày trước qua nhà mẹ, nghe nói được chuyện của Tôn Hồng Hà, Tôn Hồng Hà bây giờ vẫn còn đi coi mắt, mặc dù danh tiếng bất hảo, nhưng người ta cũng là không để ý, thích làm gì thì làm cái đó, quá tự tại, người ta bị chê, vậy thì người kế tiếp, dù sao ở nông thôn, những người độc thân cũng rất nhiều.
Điều này làm cho Đông Mạch hiểu, thảm nhất thì cũng chỉ có như vậy, không có gì phải sợ, ly hôn cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận, cô cảm thấy nhà mẹ mình so với Tôn Hồng Hà tốt hơn rất nhiều, người ta có thể sống, mình thì dựa vào cái gì không thể sống?
Cô lại nghe nói, có người đi vào thành làm việc, làm bà vú cũng được, nếu như cô thật không ai thèm lấy, thì trước có thể đi làm bà vú, đi làm bà vú kiếm tiền mở một quán mì canh cá, ở Lăng Thành không ai biết cô là ai, nhưng có lẽ có thể mời Đới Hướng Hồng hỗ trợ.
Đới Hướng Hồng là người tốt, dù là mình ly hôn, nhưng mình nhờ cô ấy giới thiệu một chút, hẳn là cô ấy cũng đồng ý đi.
Hoặc là tìm Thẩm Liệt? Thẩm Liệt không phải là quen biết Lộ Khuê Quân sao, có lẽ cũng có thể giới thiệu một chút?
Đông Mạch tính toán những dự định sau này rõ ràng, thì nhất định cũng không quan tâm đến.
Lâm Vinh Đường tự nhiên cũng nhìn ra, trước Đông Mạch, dè dặt lấy lòng, áy náy thấp thỏm, bây giờ thì là bình tĩnh lãnh đạm.
Vì vậy mọi người liền khuyên Vương Tú Cúc: "Con dâu tốt, bà đây là không cần nữa sao?"
Bình thường, thím hai Vương biết ăn nói nhất cũng nói theo: "Tú Cúc, không phải tôi giúp con dâu bà nói chuyện, nhưng con bé Đông Mạch này cũng không tệ, chăm chỉ, siêng năng, cũng hiếu thuận, hiền lành, bà cứ dày vò nó như vậy, bọn nó hai cái miệng nhỏ có thể sống tốt qua ngày sao?"
Vương Tú Cúc lúc này thật có chút bối rối.
Trước kia bà có nói Đông Mạch như thế nào, Đông Mạch cũng chịu đựng, không nghĩ tới bây giờ lại tức giận như vậy, bà nhìn Đông Mạch, trong lòng cũng có chút sợ, nếu như thật sự ly hôn, lại phải kết hôn với một người khác, đó không phải là tiền sao?
Vương Tú Cúc trên mặt có chút lúng túng, ngượng ngùng nói: "Chính là mấy đồng tiền, không cho thì không cho, ai nhớ là tiền của cô, tôi chỉ hỏi một chút."
Đông Mạch: "Tiền chúng con bán hạt bắp, mẹ giúp chúng con nhận đâu, hết năm, con muốn mua hai cân thịt heo, mẹ xem một chút, rồi đưa tiền kia cho chúng con, chúng con hai cái miệng nhỏ, trong tay có chút tiền dư, nếu không thì cuộc sống này như thế nào?
Vương Tú Cúc không nghĩ tới Đông Mạch lại được voi đòi tiên, nhưng là tiền bán hạt bắp, lấy ra chắc chắn bà sẽ rất đau lòng.
Thím hai Vương: "Ai nha, các người hôm nay nói đến đây, bà nên lấy tiền ra trả lại cho con mới đúng, chúng ta cũng lớn tuổi, làm gì siết ít đồ đó?"
Vương Tú Cúc dĩ nhiên không bỏ được, nhưng là xung quanh một đám người nhìn, Đông Mạch lần này phá cửa sổ giấy, bà không xuống đài không được.
Lúc này, Lâm Vinh Đường đi tới , Lâm Vinh Đường gương mặt nhăn nhó: "Mẹ, lúc ấy chúng con cũng nói rồi, Đông Mạch là vợ con, cô ấy muốn quản, thì mẹ đưa tiền cho cô ấy đi."
Vương Tú Cúc không nghĩ con trai cũng nói như vậy, giận đến đỏ mặt: "Được, đây, tôi trả, các người cho là ai hiếm chứ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nói, bà ném vào cửa: "Tôi cũng là vì muốn tốt cho các người, trả các người, sau này có chuyện gì, tôi không quan tâm!"
Vương Tú Cúc rốt cuộc cũng trả lại tiền bán bắp cho Đông Mạch, là ba mươi hai đồng tiền, cũng không nhiều, nhưng là Đông Mạch cũng vì mười đồng tiền mình để giành được, cũng nhận vào.
Sau lần thắng thế Vương Tú Cúc này, khiến cho Đông Mạch ý thức được, cô quả thật phải cứng rắn, nếu sau này không sinh được con, ghê gớm quá thì ly hôn đi.
Khi cái khái niệm ly hôn này được sinh ra, giống như không còn gì phải sợ.
Cô mấy ngày trước qua nhà mẹ, nghe nói được chuyện của Tôn Hồng Hà, Tôn Hồng Hà bây giờ vẫn còn đi coi mắt, mặc dù danh tiếng bất hảo, nhưng người ta cũng là không để ý, thích làm gì thì làm cái đó, quá tự tại, người ta bị chê, vậy thì người kế tiếp, dù sao ở nông thôn, những người độc thân cũng rất nhiều.
Điều này làm cho Đông Mạch hiểu, thảm nhất thì cũng chỉ có như vậy, không có gì phải sợ, ly hôn cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận, cô cảm thấy nhà mẹ mình so với Tôn Hồng Hà tốt hơn rất nhiều, người ta có thể sống, mình thì dựa vào cái gì không thể sống?
Cô lại nghe nói, có người đi vào thành làm việc, làm bà vú cũng được, nếu như cô thật không ai thèm lấy, thì trước có thể đi làm bà vú, đi làm bà vú kiếm tiền mở một quán mì canh cá, ở Lăng Thành không ai biết cô là ai, nhưng có lẽ có thể mời Đới Hướng Hồng hỗ trợ.
Đới Hướng Hồng là người tốt, dù là mình ly hôn, nhưng mình nhờ cô ấy giới thiệu một chút, hẳn là cô ấy cũng đồng ý đi.
Hoặc là tìm Thẩm Liệt? Thẩm Liệt không phải là quen biết Lộ Khuê Quân sao, có lẽ cũng có thể giới thiệu một chút?
Đông Mạch tính toán những dự định sau này rõ ràng, thì nhất định cũng không quan tâm đến.
Lâm Vinh Đường tự nhiên cũng nhìn ra, trước Đông Mạch, dè dặt lấy lòng, áy náy thấp thỏm, bây giờ thì là bình tĩnh lãnh đạm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro