[Thập Niên 80] Tái Giá Cùng Lão Vương Cách Vách
Đến Bệnh Viện K...
Nữ vương không ở nhà
2024-11-12 08:29:28
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đây đối với cô mà nói cũng thật mới mẻ, trước kia cô vẫn cho là đàn ông sẽ không có chuyện gi, dù sao đàn ông thì cũng không phải sinh con.
Lâm Vinh Đường: "Cũng chỉ là thuận tiện đi kiểm tra một chút, đều đã trưởng thành, lại trẻ tuổi khỏe mạnh, có thể có tật gì chứ."
Đông Mạch suy nghĩ một chút, thấy cũng phải, hai người liền đi ra từ bệnh viện, Đông Mạch vừa thấy bên kia đường bày một sạp bán khoai nướng, trời lạnh, gió thổi, khoai lang đỏ kia cũng vừa mới nướng, mùi thơm lan tỏa khắp nơi, Đông Mạch liền động tâm, cô nhìn Lâm Vinh Đường, ý vị rất rõ ràng, cô muốn ăn.
Lâm Vinh Đường ho khan: "Chúng ta còn phải ăn cơm, còn phải trở về, không còn bao nhiêu tiền, khoai trong thành phố cũng đắt, cũng không ngon, chờ lần sau sẽ mua cho em."
Đông Mạch kinh ngạc: "Anh trước kia còn nói là sẽ mua quần áo xuất khẩu cho em, em không muốn mua quần áo xuất khẩu, chỉ thich khoai lang nướng, giờ lại thành không có tiền mua?"
Lâm Vinh Đường giọng cứng ngắc nói: "Phí kiểm tra quá đắt."
Đông Mạch: "Vậy anh rốt cuộc lấy bao nhiêu tiền từ chỗ mẹ, lần kiểm tra này hết bao nhiêu tiền?"
Lâm Vinh Đường: "Em đừng xen vào, dù sao cũng đủ dùng, em thích, lần sau vào thành phố anh mua cho em."
Đông Mạch mặt lạnh xuống nói: "Được rồi, chỉ là khoai lang nướng, nhà không phải là không có, còn có lần sau sao, không ăn!"
***********
Hai người không trở về nhà Lâm Vinh Dương, tìm một chỗ nghỉ gần bệnh viện, chờ buổi chiều có kết quả kiểm tra, sau khi nhận kết quả, có thể trở về.
Lâm Vinh Đường nói dẫn Đông Mạch đi ăn bánh bao, Đông Mạch nhưng không có hứng thú gì: "Không phải nói không có tiền sao, tiết kiệm đi."
Lâm Vinh Đường: "Ăn bánh bao thì có tiền."
Đông Mạch nhìn anh nói chuyện che che giấu giấu, cảm thấy buồn cười, trong đầu nghĩ hẳn là anh sợ cô hỏi anh còn bao nhiêu tiền, cho nên không dám nói thật.
Vì vậy, cô dứt khoát nói: "Được, vậy thì ăn bánh bao."
Hai người mua mười cái bánh bao, Đông Mạch ăn bốn cái, Lâm Vinh Đường ăn sáu cái, lại mua thêm một phần cháo loãng, mùi vị thật sự không tệ.
Đông Mạch ăn bánh bao, chú ý nhìn xung quanh, chỗ này gần bệnh viện, làm ăn rất tốt, không ít người thân của bệnh nhân đến thăm bệnh cũng tới mua bánh bao ăn, cũng có người làm trong bệnh viện tới mua.
Cô muốn, canh cá của mình, nếu như cũng bán được ở đây khẳng định cũng sẽ bán nhiều như bánh bao, chỉ là canh cá không thể mang đi, chỉ có thể trong tiệm ăn, đây là một vấn đề.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Vinh Đường: "Anh đi qua xem thử có kết quả chưa, em ở đây chờ đi."
Đông Mạch: "Em ở đây chờ cũng không có ý nghĩa gì, cùng anh đi xem."
Thật ra thì Đông Mạch cũng có chút lo lắng, sợ nhất mình thật sự có vấn đề không thể sinh con, đây là phiền phức lớn, mình chỉ có thể ly hôn, sau khi ly hôn cũng không ai thèm lấy, sau này phải làm gì đây, trong lòng cô là một khoảng mờ mịt.
Lâm Vinh Đường: "Em không phải không chịu được mùi bệnh viện sao? Em ở đây chờ, anh đến xem một chút, cũng nhanh thôi, lúc này có kết quả chỗ đó sẽ lộn xộn."
Đông Mạch nghĩ cũng đúng: “Được, vậy anh đi xem đi."
Vì vậy Đông Mạch ở bên ngoài chờ, Lâm Vinh Đường đi vào.
Lâm Vinh Đường đi vào sân sau bệnh viện, quay đầu nhìn một chút, Đông Mạch mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xanh lá cây, đang yên lặng đứng dưới tán cây.
Lâm Vinh Đường thu lại ánh mắt, bước nhanh vào bệnh viện, đi đến chỗ khoa nội tiết, tìm bác sĩ, bác sĩ đối với Lâm Vinh Đường này lại có chút ấn tượng, nhìn anh nhiều lần: "Anh tới lấy giúp người khác à?"
Lâm Vinh Đường trả lời: "Đúng vậy, lấy giúp người anh em của tôi, cậu ta có sao không?"
Bác sĩ lấy hồ sơ ra, điền kết quả, tiếng bút lạch cạch, viết xong, lại đóng dấu một tiếng.
Lâm Vinh Đường nhanh chóng đi tới nhìn, sau khi thấy chữ "bình thường", anh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đây đối với cô mà nói cũng thật mới mẻ, trước kia cô vẫn cho là đàn ông sẽ không có chuyện gi, dù sao đàn ông thì cũng không phải sinh con.
Lâm Vinh Đường: "Cũng chỉ là thuận tiện đi kiểm tra một chút, đều đã trưởng thành, lại trẻ tuổi khỏe mạnh, có thể có tật gì chứ."
Đông Mạch suy nghĩ một chút, thấy cũng phải, hai người liền đi ra từ bệnh viện, Đông Mạch vừa thấy bên kia đường bày một sạp bán khoai nướng, trời lạnh, gió thổi, khoai lang đỏ kia cũng vừa mới nướng, mùi thơm lan tỏa khắp nơi, Đông Mạch liền động tâm, cô nhìn Lâm Vinh Đường, ý vị rất rõ ràng, cô muốn ăn.
Lâm Vinh Đường ho khan: "Chúng ta còn phải ăn cơm, còn phải trở về, không còn bao nhiêu tiền, khoai trong thành phố cũng đắt, cũng không ngon, chờ lần sau sẽ mua cho em."
Đông Mạch kinh ngạc: "Anh trước kia còn nói là sẽ mua quần áo xuất khẩu cho em, em không muốn mua quần áo xuất khẩu, chỉ thich khoai lang nướng, giờ lại thành không có tiền mua?"
Lâm Vinh Đường giọng cứng ngắc nói: "Phí kiểm tra quá đắt."
Đông Mạch: "Vậy anh rốt cuộc lấy bao nhiêu tiền từ chỗ mẹ, lần kiểm tra này hết bao nhiêu tiền?"
Lâm Vinh Đường: "Em đừng xen vào, dù sao cũng đủ dùng, em thích, lần sau vào thành phố anh mua cho em."
Đông Mạch mặt lạnh xuống nói: "Được rồi, chỉ là khoai lang nướng, nhà không phải là không có, còn có lần sau sao, không ăn!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
***********
Hai người không trở về nhà Lâm Vinh Dương, tìm một chỗ nghỉ gần bệnh viện, chờ buổi chiều có kết quả kiểm tra, sau khi nhận kết quả, có thể trở về.
Lâm Vinh Đường nói dẫn Đông Mạch đi ăn bánh bao, Đông Mạch nhưng không có hứng thú gì: "Không phải nói không có tiền sao, tiết kiệm đi."
Lâm Vinh Đường: "Ăn bánh bao thì có tiền."
Đông Mạch nhìn anh nói chuyện che che giấu giấu, cảm thấy buồn cười, trong đầu nghĩ hẳn là anh sợ cô hỏi anh còn bao nhiêu tiền, cho nên không dám nói thật.
Vì vậy, cô dứt khoát nói: "Được, vậy thì ăn bánh bao."
Hai người mua mười cái bánh bao, Đông Mạch ăn bốn cái, Lâm Vinh Đường ăn sáu cái, lại mua thêm một phần cháo loãng, mùi vị thật sự không tệ.
Đông Mạch ăn bánh bao, chú ý nhìn xung quanh, chỗ này gần bệnh viện, làm ăn rất tốt, không ít người thân của bệnh nhân đến thăm bệnh cũng tới mua bánh bao ăn, cũng có người làm trong bệnh viện tới mua.
Cô muốn, canh cá của mình, nếu như cũng bán được ở đây khẳng định cũng sẽ bán nhiều như bánh bao, chỉ là canh cá không thể mang đi, chỉ có thể trong tiệm ăn, đây là một vấn đề.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Vinh Đường: "Anh đi qua xem thử có kết quả chưa, em ở đây chờ đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đông Mạch: "Em ở đây chờ cũng không có ý nghĩa gì, cùng anh đi xem."
Thật ra thì Đông Mạch cũng có chút lo lắng, sợ nhất mình thật sự có vấn đề không thể sinh con, đây là phiền phức lớn, mình chỉ có thể ly hôn, sau khi ly hôn cũng không ai thèm lấy, sau này phải làm gì đây, trong lòng cô là một khoảng mờ mịt.
Lâm Vinh Đường: "Em không phải không chịu được mùi bệnh viện sao? Em ở đây chờ, anh đến xem một chút, cũng nhanh thôi, lúc này có kết quả chỗ đó sẽ lộn xộn."
Đông Mạch nghĩ cũng đúng: “Được, vậy anh đi xem đi."
Vì vậy Đông Mạch ở bên ngoài chờ, Lâm Vinh Đường đi vào.
Lâm Vinh Đường đi vào sân sau bệnh viện, quay đầu nhìn một chút, Đông Mạch mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xanh lá cây, đang yên lặng đứng dưới tán cây.
Lâm Vinh Đường thu lại ánh mắt, bước nhanh vào bệnh viện, đi đến chỗ khoa nội tiết, tìm bác sĩ, bác sĩ đối với Lâm Vinh Đường này lại có chút ấn tượng, nhìn anh nhiều lần: "Anh tới lấy giúp người khác à?"
Lâm Vinh Đường trả lời: "Đúng vậy, lấy giúp người anh em của tôi, cậu ta có sao không?"
Bác sĩ lấy hồ sơ ra, điền kết quả, tiếng bút lạch cạch, viết xong, lại đóng dấu một tiếng.
Lâm Vinh Đường nhanh chóng đi tới nhìn, sau khi thấy chữ "bình thường", anh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro