[Thập Niên 80] Tái Giá Cùng Lão Vương Cách Vách
Uống Thuốc Bắc...
Nữ vương không ở nhà
2024-11-12 08:29:28
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô đang suy nghĩ lại nghe thấy trước mặt có tiếng động, vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Liệt đi ra từ trong nhà, nhìn cô một phát.
Cô bỗng nhận ra anh ấy vẫn luôn ở trong nhà, cũng tức là anh ấy đã nghe thấy.
Chắc chắn anh ấy cũng biết mình nói dối, mình về nhà mẹ đẻ chứ không phải giặt đồ.
Gương mặt của Đông Mạch như bị thiêu đốt, đốt đến mức nóng hầm hập, cô vội nhìn sang chỗ khác.
Thẩm Liệt cũng không nhìn cô nữa, đi qua nhà bếp bên cạnh.
Ngay sau đó anh cầm ra một cái gầu xúc, mùi thơm ngào ngạt của khoai lang nướng phảng phất trong không khí giá lạnh, Đông Mạch nhìn sang, trong cái gầu xúc là khoai lang được nướng chín từ từ trong tro bếp nóng hực, khoai lang cũng chẳng to, chỉ là khoai lang nhỏ cỡ ba ngón tay, nhưng lớp da nướng lên giòn vàng, nhìn sơ đã biết rất ngon.
Thẩm Liệt chia những củ khoai lang đó cho mọi người, bảo là thưởng cho mọi người, đương nhiên mọi người rất vui vẻ, đều bật cười rồi chọn một củ, Đông Mạch không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Cô lại nhớ tới khoai lang mà cô muốn ăn lúc đến Lăng Thành, đều là khoai lang như nhau, có thể thấy rất nhiều ở nông thôn, nhưng ở trên thành phố lại quý giá đến vậy, tận hai hào một củ.
Cô đang ngẫm nghĩ, trước mắt lại xuất hiện một củ khoai lang, trông khá lớn, bên ngoài vẫn nướng đến giòn rụm, vỏ khoai nứt ra để lộ phần ruột khoai bên trong.
Nhìn lên theo củ khoai lang, cô thấy Thẩm Liệt.
Thẩm Liệt cười nhìn cô, dịu giọng nói: "Chị dâu, cho cô củ này nè, củ này lớn."
Đông Mạch lắc đầu, khàn giọng nói: "Tôi không muốn ăn."
Thẩm Liệt nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, không nói gì thêm nữa, nhét thẳng củ khoai vào trong tay cô, sau đó đứng dậy làm việc khác.
Đông Mạch lặng một lúc rồi bóc khoai lang, nếm thử một miếng, ngọt ngào mềm mại, vô cùng thơm ngon trong đợt mùa đông khô lạnh này.
Buổi trưa sau khi về nhà, Đông Mạch chẳng nói chẳng rằng bắt đầu sắc thuốc, trong lúc sắc thuốc cô đã đóng chặt cửa sổ, cô không muốn để cho người ta ngửi ra được mùi gì.
Sắc cả buổi mới sắc xong, mùi hương chẳng hề thơm tho, vị thuốc đậm nồng xộc thẳng vào mũi, nhưng Đông Mạch không hề sặc một chút nào, cô cần phải gột rửa sự sỉ nhục mà người ta in dấu trên người cô.
Nếu như uống thuốc có thể khiến cô có con, vậy cô sẵn lòng uống mỗi ngày.
Sắc xong để yên một lúc, cô nhìn thứ nước thuốc đặc sệt nâu đậm ấy, cầm lên rồi bóp mũi uống hết một hơi, sau khi uống xong, một ngụm cuối cùng suýt trào phun ra khỏi cổ họng nhưng cô cố nuốt xuống.
Lâm Vinh Đường trở về nhà, thấy cô không nấu cơm mà đang dọn bã thuốc thì giật mình, hỏi ra mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Anh ta nhìn bã thuốc đang tỏa ra mùi thuốc bắc nồng nặc, ngẩn ra một lúc mới nói: "Thuốc này rất khó uống đúng không?"
Đông Mạch lại bình tĩnh: "Thuốc sao không đắng chứ, đắng mới có thể trị bệnh."
Lâm Vinh Đường nhìn Đông Mạch, hầu kết chuyển động, viền mắt của anh ta bỗng ửng đỏ.
Anh ta suýt chút buột miệng thốt ra rằng em không có bệnh.
Hít một hơi thật sâu, anh ta quay lưng đi, gom củi lửa bên cạnh: "Đông Mạch, thật ra anh không để ý chuyện con cái, chúng ta có thể không cần có con, anh nói rồi, phía mẹ anh sẽ ngăn, anh sẽ nói với ba mẹ."
Đông Mạch cười nhưng không nói gì.
Hiện tại cô biết anh ta có nói gì cũng vô dụng, nếu như họ không có con, dù anh ta có giấu kết quả kiểm tra của bệnh viện thì tất cả mọi người đều sẽ ngầm cho rằng cô không thể sinh con, tiếng xấu gà mẹ không đẻ được trứng sẽ hằn in trên người cô, cô đã mất đi giá trị lớn nhất của mình với tư cách là phụ nữ nông thôn.
Không ai có thể giúp cô, chỉ có thứ thuốc khiến người ta nôn mửa này.
Lâm Vinh Đường nhìn cô cười mà trong lòng càng khó chịu hơn: "Nếu như uống thuốc rồi, anh chỉ ví dụ thôi, lỡ như... lỡ như uống thuốc rồi mà chúng ta vẫn không có con, em nói nên làm sao?"
Cô đang suy nghĩ lại nghe thấy trước mặt có tiếng động, vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Liệt đi ra từ trong nhà, nhìn cô một phát.
Cô bỗng nhận ra anh ấy vẫn luôn ở trong nhà, cũng tức là anh ấy đã nghe thấy.
Chắc chắn anh ấy cũng biết mình nói dối, mình về nhà mẹ đẻ chứ không phải giặt đồ.
Gương mặt của Đông Mạch như bị thiêu đốt, đốt đến mức nóng hầm hập, cô vội nhìn sang chỗ khác.
Thẩm Liệt cũng không nhìn cô nữa, đi qua nhà bếp bên cạnh.
Ngay sau đó anh cầm ra một cái gầu xúc, mùi thơm ngào ngạt của khoai lang nướng phảng phất trong không khí giá lạnh, Đông Mạch nhìn sang, trong cái gầu xúc là khoai lang được nướng chín từ từ trong tro bếp nóng hực, khoai lang cũng chẳng to, chỉ là khoai lang nhỏ cỡ ba ngón tay, nhưng lớp da nướng lên giòn vàng, nhìn sơ đã biết rất ngon.
Thẩm Liệt chia những củ khoai lang đó cho mọi người, bảo là thưởng cho mọi người, đương nhiên mọi người rất vui vẻ, đều bật cười rồi chọn một củ, Đông Mạch không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Cô lại nhớ tới khoai lang mà cô muốn ăn lúc đến Lăng Thành, đều là khoai lang như nhau, có thể thấy rất nhiều ở nông thôn, nhưng ở trên thành phố lại quý giá đến vậy, tận hai hào một củ.
Cô đang ngẫm nghĩ, trước mắt lại xuất hiện một củ khoai lang, trông khá lớn, bên ngoài vẫn nướng đến giòn rụm, vỏ khoai nứt ra để lộ phần ruột khoai bên trong.
Nhìn lên theo củ khoai lang, cô thấy Thẩm Liệt.
Thẩm Liệt cười nhìn cô, dịu giọng nói: "Chị dâu, cho cô củ này nè, củ này lớn."
Đông Mạch lắc đầu, khàn giọng nói: "Tôi không muốn ăn."
Thẩm Liệt nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, không nói gì thêm nữa, nhét thẳng củ khoai vào trong tay cô, sau đó đứng dậy làm việc khác.
Đông Mạch lặng một lúc rồi bóc khoai lang, nếm thử một miếng, ngọt ngào mềm mại, vô cùng thơm ngon trong đợt mùa đông khô lạnh này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi trưa sau khi về nhà, Đông Mạch chẳng nói chẳng rằng bắt đầu sắc thuốc, trong lúc sắc thuốc cô đã đóng chặt cửa sổ, cô không muốn để cho người ta ngửi ra được mùi gì.
Sắc cả buổi mới sắc xong, mùi hương chẳng hề thơm tho, vị thuốc đậm nồng xộc thẳng vào mũi, nhưng Đông Mạch không hề sặc một chút nào, cô cần phải gột rửa sự sỉ nhục mà người ta in dấu trên người cô.
Nếu như uống thuốc có thể khiến cô có con, vậy cô sẵn lòng uống mỗi ngày.
Sắc xong để yên một lúc, cô nhìn thứ nước thuốc đặc sệt nâu đậm ấy, cầm lên rồi bóp mũi uống hết một hơi, sau khi uống xong, một ngụm cuối cùng suýt trào phun ra khỏi cổ họng nhưng cô cố nuốt xuống.
Lâm Vinh Đường trở về nhà, thấy cô không nấu cơm mà đang dọn bã thuốc thì giật mình, hỏi ra mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Anh ta nhìn bã thuốc đang tỏa ra mùi thuốc bắc nồng nặc, ngẩn ra một lúc mới nói: "Thuốc này rất khó uống đúng không?"
Đông Mạch lại bình tĩnh: "Thuốc sao không đắng chứ, đắng mới có thể trị bệnh."
Lâm Vinh Đường nhìn Đông Mạch, hầu kết chuyển động, viền mắt của anh ta bỗng ửng đỏ.
Anh ta suýt chút buột miệng thốt ra rằng em không có bệnh.
Hít một hơi thật sâu, anh ta quay lưng đi, gom củi lửa bên cạnh: "Đông Mạch, thật ra anh không để ý chuyện con cái, chúng ta có thể không cần có con, anh nói rồi, phía mẹ anh sẽ ngăn, anh sẽ nói với ba mẹ."
Đông Mạch cười nhưng không nói gì.
Hiện tại cô biết anh ta có nói gì cũng vô dụng, nếu như họ không có con, dù anh ta có giấu kết quả kiểm tra của bệnh viện thì tất cả mọi người đều sẽ ngầm cho rằng cô không thể sinh con, tiếng xấu gà mẹ không đẻ được trứng sẽ hằn in trên người cô, cô đã mất đi giá trị lớn nhất của mình với tư cách là phụ nữ nông thôn.
Không ai có thể giúp cô, chỉ có thứ thuốc khiến người ta nôn mửa này.
Lâm Vinh Đường nhìn cô cười mà trong lòng càng khó chịu hơn: "Nếu như uống thuốc rồi, anh chỉ ví dụ thôi, lỡ như... lỡ như uống thuốc rồi mà chúng ta vẫn không có con, em nói nên làm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro