Thập Niên 80: Tái Hôn Nuôi Con Hạnh Phúc Hàng Ngày
Sữa Bột
2024-11-27 12:22:15
Giọng Thẩm Gia Bảo đặc biệt to, "Oa, có thịt ăn rồi, có thịt ăn rồi."
Tô Tinh Dạ khen, "Thẩm Khai Dược, anh giỏi quá."
Mấy đứa nhỏ kéo dài giọng theo, "Bố giỏi quá~"
Thẩm Khai Dược bật cười, "Đừng nghịch nữa."
Tô Tinh Dạ hào hứng nói với các con, "Hôm nay không chỉ có thịt ăn, còn có sữa mạch nha ngon nữa."
Sữa mạch nha là gì, mấy đứa nhỏ đương nhiên không biết, Tô Tinh Dạ nghĩ đến buổi trưa mấy đứa nhỏ vì muốn chơi tuyết nên ăn cơm cũng không tập trung, ăn cũng không nhiều, "Bây giờ còn một lúc nữa mới đến bữa tối, các con uống mỗi đứa một bát sữa mạch nha trước nhé."
Cô rót bốn bát nước nóng, bảo Thẩm Khai Dược mở hộp sắt, mỗi bát cho ba thìa đầy, khuấy nhẹ một chút, mùi thơm của lúa mạch và sữa tràn ngập.
Mắt Thẩm Gia Bảo sáng lên, "Thơm quá, con muốn uống."
Tô Tinh Dạ cầm đũa lần lượt khuấy đều từng bát, đưa tay ra xa sờ thử độ nóng, "Uống đi, mỗi đứa một bát, uống hết của mình rồi thì không được tranh của người khác."
Ba cậu con trai không cần chăm sóc, Tô Tinh Dạ bưng bát cho Thẩm Nguyệt Nguyệt uống, "Nào, mẹ bón cho Nguyệt Nguyệt uống, đây là sữa mạch nha, con xem, pha ra màu vàng vàng, giống lòng đỏ trứng gà, uống cũng thơm nữa."
Cô đút cho Thẩm Nguyệt Nguyệt một ngụm, thấy con gái nhỏ mắt sáng lên, cô cũng cười theo, "Ngon không? Uống hết nào, sau này chúng ta ngày nào cũng uống một bát nhé."
Thẩm Gia Bảo vội vàng hỏi, "Có phần của con với anh cả và em út không ạ?"
Hương vị thơm ngọt, ở thời đại này, không có đứa trẻ nào có thể từ chối, vừa nghe Thẩm Gia Bảo nói xong, Tô Hiểu Dương và Tô Hiểu Liễu cũng nhìn sang.
Tô Tinh Dạ gật đầu, "Đương nhiên rồi, đều có!"
Ít nhất là trước khi bồi bổ cho ba đứa nhỏ này khỏe mạnh, có điều kiện là sẽ cho uống.
Ba cậu con trai lập tức reo hò nho nhỏ.
Có đồ ăn ngon, đương nhiên là vui rồi, Nguyệt Nguyệt uống được mấy ngụm, muốn tự mình cầm bát uống giống các anh, Tô Tinh Dạ cúi đầu nhìn con gái, bên tay cô bỗng có thêm một chiếc bát.
Cô quay đầu nhìn, rồi lại nhìn Thẩm Khai Dược.
Thẩm Khai Dược đẩy bát về phía Tô Tinh Dạ, "Em cũng uống một bát đi."
Tô Tinh Dạ cười rạng rỡ với Thẩm Khai Dược, "Thẩm Khai Dược, anh thật tốt."
Đánh trận tuyết và sữa mạch nha khiến các con hưng phấn đến tận tối, thêm vào đó bữa tối Tô Tinh Dạ nấu miến thịt lợn, thơm phức khiến ai cũng chảy nước miếng, mấy đứa nhỏ ăn no căng bụng.
Ban ngày vận động nhiều, ngủ cũng rất ngon.
Lúc này Tô Tinh Dạ mới có thời gian để nói chuyện tử tế với Thẩm Khai Dược.
Nói đến việc Chu Đại Ny giúp đỡ, cô nói ra ý định của mình, "Em định bụng để chị Chu ở lại ăn cơm, nhưng chị ấy khách sáo quá, đi luôn rồi, em nghĩ, vải may quần áo cho Nguyệt Nguyệt còn đủ may thêm một bộ, em lấy cho chị Chu nhé, để chị ấy may cho Viên Viên một bộ."
Cô nghĩ thật chu đáo, Thẩm Khai Dược gật đầu, "Nghe em, lát nữa anh mua vải mới cho Nguyệt Nguyệt."
Nói rồi Thẩm Khai Dược lấy trong túi ra ba mươi lăm tệ, "Tiền lương tháng này, đưa em."
Lại có tiền lương, Tô Tinh Dạ vui vẻ ra mặt, "Biết điều đấy, đồng chí Thẩm."
Cô ra vẻ ham tiền, nhưng không hề khiến người ta phản cảm, khóe miệng Thẩm Khai Dược cong lên, chống tay lên chân nhìn cô, "Sau này cứ có là đưa em hết."
Tô Tinh Dạ cũng không khách sáo, gật đầu, "Được."
Rồi cô rút ra mười tệ đưa lại cho Thẩm Khai Dược, "Em còn nhiều tiền, anh cầm lấy mà tiêu."
Thẩm Khai Dược không nhận, "Em cứ giữ lấy, anh cần thì xin em."
Tô Tinh Dạ chớp mắt, "Vậy thì hết bất ngờ rồi."
Giọng cô nhẹ nhàng vui vẻ, "Anh cần thì tiêu, không cần thì để dành làm quỹ đen, sau này thấy thứ gì em thích thì mua tặng em."
Thẩm Khai Dược mỉm cười, nhận lấy tiền, "Em thích gì?"
Tô Tinh Dạ đếm ngón tay, "Nhiều lắm, quần áo đẹp, giày đẹp, rồi còn túi xách, son phấn, mỹ phẩm các thứ, em đều thích."
Thẩm Khai Dược gật đầu, "Được, mua cho em."
Tô Tinh Dạ vội vàng kéo tay anh, "Ấy ấy ấy, đừng có mua thật nhé", cái ăn cái mặc còn chưa giải quyết xong, cô theo đuổi những thứ cao cấp hơn cũng chẳng có ý nghĩa gì, "Mấy đứa nhỏ thể chất yếu, cứ bồi bổ cho các con trước đã, mấy thứ kia của em có hay không cũng được."
Thẩm Khai Dược nhìn cổ tay mảnh khảnh của cô, "Con phải nuôi, em cũng phải nuôi."
Những lời này luôn khiến người ta cảm thấy an toàn, Tô Tinh Dạ nhỏ giọng, "Vậy em lấy đúng người rồi."
Tô Tinh Dạ rất thích nhịp sống này, ban ngày chăm con, tối đến trước khi ngủ trò chuyện với Thẩm Khai Dược, nhịp sống thong thả thoải mái.
Đương nhiên, nếu mấy đứa nhỏ không có nhiều vấn đề như vậy thì càng tốt.
Đứa nào cũng có vấn đề không nhỏ, anh cả có chút ngại ngùng, bề ngoài không thể hiện ra, nhưng trong lòng có suy nghĩ riêng, hơi xấu bụngmột chút.
Anh hai là đứa trẻ tham ăn, hoàn toàn không có sức đề kháng với đồ ăn ngon, còn rất hay mè nhe khóc lóc, làm đủ trò.
Tính cách của anh ba thì ngày càng hoạt bát, chỉ là hơi gầy, thật ra đứa nào cũng gầy, cần phải bồi bổ thêm.
Em út thì không chịu nói, Tô Tinh Dạ vẫn luôn lo lắng.
Tô Tinh Dạ khen, "Thẩm Khai Dược, anh giỏi quá."
Mấy đứa nhỏ kéo dài giọng theo, "Bố giỏi quá~"
Thẩm Khai Dược bật cười, "Đừng nghịch nữa."
Tô Tinh Dạ hào hứng nói với các con, "Hôm nay không chỉ có thịt ăn, còn có sữa mạch nha ngon nữa."
Sữa mạch nha là gì, mấy đứa nhỏ đương nhiên không biết, Tô Tinh Dạ nghĩ đến buổi trưa mấy đứa nhỏ vì muốn chơi tuyết nên ăn cơm cũng không tập trung, ăn cũng không nhiều, "Bây giờ còn một lúc nữa mới đến bữa tối, các con uống mỗi đứa một bát sữa mạch nha trước nhé."
Cô rót bốn bát nước nóng, bảo Thẩm Khai Dược mở hộp sắt, mỗi bát cho ba thìa đầy, khuấy nhẹ một chút, mùi thơm của lúa mạch và sữa tràn ngập.
Mắt Thẩm Gia Bảo sáng lên, "Thơm quá, con muốn uống."
Tô Tinh Dạ cầm đũa lần lượt khuấy đều từng bát, đưa tay ra xa sờ thử độ nóng, "Uống đi, mỗi đứa một bát, uống hết của mình rồi thì không được tranh của người khác."
Ba cậu con trai không cần chăm sóc, Tô Tinh Dạ bưng bát cho Thẩm Nguyệt Nguyệt uống, "Nào, mẹ bón cho Nguyệt Nguyệt uống, đây là sữa mạch nha, con xem, pha ra màu vàng vàng, giống lòng đỏ trứng gà, uống cũng thơm nữa."
Cô đút cho Thẩm Nguyệt Nguyệt một ngụm, thấy con gái nhỏ mắt sáng lên, cô cũng cười theo, "Ngon không? Uống hết nào, sau này chúng ta ngày nào cũng uống một bát nhé."
Thẩm Gia Bảo vội vàng hỏi, "Có phần của con với anh cả và em út không ạ?"
Hương vị thơm ngọt, ở thời đại này, không có đứa trẻ nào có thể từ chối, vừa nghe Thẩm Gia Bảo nói xong, Tô Hiểu Dương và Tô Hiểu Liễu cũng nhìn sang.
Tô Tinh Dạ gật đầu, "Đương nhiên rồi, đều có!"
Ít nhất là trước khi bồi bổ cho ba đứa nhỏ này khỏe mạnh, có điều kiện là sẽ cho uống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba cậu con trai lập tức reo hò nho nhỏ.
Có đồ ăn ngon, đương nhiên là vui rồi, Nguyệt Nguyệt uống được mấy ngụm, muốn tự mình cầm bát uống giống các anh, Tô Tinh Dạ cúi đầu nhìn con gái, bên tay cô bỗng có thêm một chiếc bát.
Cô quay đầu nhìn, rồi lại nhìn Thẩm Khai Dược.
Thẩm Khai Dược đẩy bát về phía Tô Tinh Dạ, "Em cũng uống một bát đi."
Tô Tinh Dạ cười rạng rỡ với Thẩm Khai Dược, "Thẩm Khai Dược, anh thật tốt."
Đánh trận tuyết và sữa mạch nha khiến các con hưng phấn đến tận tối, thêm vào đó bữa tối Tô Tinh Dạ nấu miến thịt lợn, thơm phức khiến ai cũng chảy nước miếng, mấy đứa nhỏ ăn no căng bụng.
Ban ngày vận động nhiều, ngủ cũng rất ngon.
Lúc này Tô Tinh Dạ mới có thời gian để nói chuyện tử tế với Thẩm Khai Dược.
Nói đến việc Chu Đại Ny giúp đỡ, cô nói ra ý định của mình, "Em định bụng để chị Chu ở lại ăn cơm, nhưng chị ấy khách sáo quá, đi luôn rồi, em nghĩ, vải may quần áo cho Nguyệt Nguyệt còn đủ may thêm một bộ, em lấy cho chị Chu nhé, để chị ấy may cho Viên Viên một bộ."
Cô nghĩ thật chu đáo, Thẩm Khai Dược gật đầu, "Nghe em, lát nữa anh mua vải mới cho Nguyệt Nguyệt."
Nói rồi Thẩm Khai Dược lấy trong túi ra ba mươi lăm tệ, "Tiền lương tháng này, đưa em."
Lại có tiền lương, Tô Tinh Dạ vui vẻ ra mặt, "Biết điều đấy, đồng chí Thẩm."
Cô ra vẻ ham tiền, nhưng không hề khiến người ta phản cảm, khóe miệng Thẩm Khai Dược cong lên, chống tay lên chân nhìn cô, "Sau này cứ có là đưa em hết."
Tô Tinh Dạ cũng không khách sáo, gật đầu, "Được."
Rồi cô rút ra mười tệ đưa lại cho Thẩm Khai Dược, "Em còn nhiều tiền, anh cầm lấy mà tiêu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Khai Dược không nhận, "Em cứ giữ lấy, anh cần thì xin em."
Tô Tinh Dạ chớp mắt, "Vậy thì hết bất ngờ rồi."
Giọng cô nhẹ nhàng vui vẻ, "Anh cần thì tiêu, không cần thì để dành làm quỹ đen, sau này thấy thứ gì em thích thì mua tặng em."
Thẩm Khai Dược mỉm cười, nhận lấy tiền, "Em thích gì?"
Tô Tinh Dạ đếm ngón tay, "Nhiều lắm, quần áo đẹp, giày đẹp, rồi còn túi xách, son phấn, mỹ phẩm các thứ, em đều thích."
Thẩm Khai Dược gật đầu, "Được, mua cho em."
Tô Tinh Dạ vội vàng kéo tay anh, "Ấy ấy ấy, đừng có mua thật nhé", cái ăn cái mặc còn chưa giải quyết xong, cô theo đuổi những thứ cao cấp hơn cũng chẳng có ý nghĩa gì, "Mấy đứa nhỏ thể chất yếu, cứ bồi bổ cho các con trước đã, mấy thứ kia của em có hay không cũng được."
Thẩm Khai Dược nhìn cổ tay mảnh khảnh của cô, "Con phải nuôi, em cũng phải nuôi."
Những lời này luôn khiến người ta cảm thấy an toàn, Tô Tinh Dạ nhỏ giọng, "Vậy em lấy đúng người rồi."
Tô Tinh Dạ rất thích nhịp sống này, ban ngày chăm con, tối đến trước khi ngủ trò chuyện với Thẩm Khai Dược, nhịp sống thong thả thoải mái.
Đương nhiên, nếu mấy đứa nhỏ không có nhiều vấn đề như vậy thì càng tốt.
Đứa nào cũng có vấn đề không nhỏ, anh cả có chút ngại ngùng, bề ngoài không thể hiện ra, nhưng trong lòng có suy nghĩ riêng, hơi xấu bụngmột chút.
Anh hai là đứa trẻ tham ăn, hoàn toàn không có sức đề kháng với đồ ăn ngon, còn rất hay mè nhe khóc lóc, làm đủ trò.
Tính cách của anh ba thì ngày càng hoạt bát, chỉ là hơi gầy, thật ra đứa nào cũng gầy, cần phải bồi bổ thêm.
Em út thì không chịu nói, Tô Tinh Dạ vẫn luôn lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro