[Thập Niên 80] Thanh Mai Cá Mặn Của Long Hạo Thiên Tái Giá
Trèo Cao 1
2024-09-06 22:02:30
Tiêu Hải đang thao thao bất tuyệt với bạn bè khi cùng nhau chơi cờ tướng.
Mọi người vốn là hàng xóm láng giềng, cùng sinh sống trong khu vực này, có rất nhiều người chơi thân với nhau.
Khi Khương Minh Vượng đạp xe trở về, anh ấy vô tình nghe thấy những lời của Tiêu Hải. Làm sao anh ấy có thể để Tiêu Hải nói tiếp được nữa, đương nhiên là lao lên đấm cho một cú rồi.
Người nhà họ Tiêu đúng là khinh người quá đáng mà!
Trước đây, Khương Minh Vượng luôn nghĩ em gái mình vô cùng xuất sắc, Tiêu Nguy không xứng với em ấy. Nhưng vì em gái thích Tiêu Nguy, cho nên Khương Minh Vượng đành nhịn, để tránh em gái buồn.
Mà bây giờ, hai nhà còn chưa đính hôn, Tiêu Hải lại nói những lời khó nghe như vậy. Điều này khiến Khương Minh Vượng không thể kiềm chế được nên đã dẫn đến việc đánh nhau.
Khi chị dâu Khương đến nơi, cô ấy cũng tham gia vào cuộc chiến, cầm chổi đuổi đánh Tiêu Hải. Việc này giúp chồng cô ấy có thời gian nghỉ ngơi. Trước đây ở quê, cô ấy thường làm nhiều việc đồng áng, sau khi lên thành phố, cô ấy vẫn làm thêm việc nhà. Tuy nhìn cô ấy mập mạp, nhưng lại khá linh hoạt.
Loại người như Tiêu Hải, chẳng có bản lĩnh gì mà còn thích nói nhăng nói cuội, đáng bị trừng phạt.
Tiêu Hải đánh không lại chị dâu Khương. Lớn lên ở thành phố, được nuông chiều, Tiêu Hải gần như không phải làm gì nhiều. Mẹ anh ấy lo liệu mọi việc, đến lúc phải xuống quê làm thanh niên trí thức, cũng không đến phiên anh ấy đi.
Đánh không lại, Tiêu Hải chỉ còn cách bỏ chạy.
Chị dâu Khương tay cầm cán chổi, đứng khinh khỉnh một bên, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất: "Có bản lĩnh thì đừng chạy! Một thằng đàn ông to xác đứng đó ba hoa ba xị, chán lưỡi dài quá hả?"
Mọi người xung quanh thấy chị dâu Khương hung hăng như vậy cũng chẳng dám hó hé thêm nửa lời.
"Giải tán, giải tán đi!" Chị dâu Khương quát lớn: "Nhà ai cũng có cơm tối nấu sẵn rồi hay sao mà còn ở đây hóng chuyện vậy?"
Mấy người kia chẳng dám cãi lại, lẳng lặng quay đầu bỏ đi.
Sau đó chị dâu Khương đi đến bên cạnh Khương Minh Vượng: "Đi, về nhà thôi."
"Được." Khương Minh Vượng gật đầu, tiến đến đẩy xe đạp.
"Lần sau, gặp phải chuyện này nữa thì cứ tìm em." Chị dâu Khương dặn dò: "Đừng để lũ khốn nạn kia bắt nạt."
"Chuyện của em gái..."
"Sáng nay em qua nhà sớm, tưởng là họ ăn trưa bên nhà họ Tiêu rồi nên em tiện thể dọn dẹp vệ sinh."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mọi người vốn là hàng xóm láng giềng, cùng sinh sống trong khu vực này, có rất nhiều người chơi thân với nhau.
Khi Khương Minh Vượng đạp xe trở về, anh ấy vô tình nghe thấy những lời của Tiêu Hải. Làm sao anh ấy có thể để Tiêu Hải nói tiếp được nữa, đương nhiên là lao lên đấm cho một cú rồi.
Người nhà họ Tiêu đúng là khinh người quá đáng mà!
Trước đây, Khương Minh Vượng luôn nghĩ em gái mình vô cùng xuất sắc, Tiêu Nguy không xứng với em ấy. Nhưng vì em gái thích Tiêu Nguy, cho nên Khương Minh Vượng đành nhịn, để tránh em gái buồn.
Mà bây giờ, hai nhà còn chưa đính hôn, Tiêu Hải lại nói những lời khó nghe như vậy. Điều này khiến Khương Minh Vượng không thể kiềm chế được nên đã dẫn đến việc đánh nhau.
Khi chị dâu Khương đến nơi, cô ấy cũng tham gia vào cuộc chiến, cầm chổi đuổi đánh Tiêu Hải. Việc này giúp chồng cô ấy có thời gian nghỉ ngơi. Trước đây ở quê, cô ấy thường làm nhiều việc đồng áng, sau khi lên thành phố, cô ấy vẫn làm thêm việc nhà. Tuy nhìn cô ấy mập mạp, nhưng lại khá linh hoạt.
Loại người như Tiêu Hải, chẳng có bản lĩnh gì mà còn thích nói nhăng nói cuội, đáng bị trừng phạt.
Tiêu Hải đánh không lại chị dâu Khương. Lớn lên ở thành phố, được nuông chiều, Tiêu Hải gần như không phải làm gì nhiều. Mẹ anh ấy lo liệu mọi việc, đến lúc phải xuống quê làm thanh niên trí thức, cũng không đến phiên anh ấy đi.
Đánh không lại, Tiêu Hải chỉ còn cách bỏ chạy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chị dâu Khương tay cầm cán chổi, đứng khinh khỉnh một bên, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất: "Có bản lĩnh thì đừng chạy! Một thằng đàn ông to xác đứng đó ba hoa ba xị, chán lưỡi dài quá hả?"
Mọi người xung quanh thấy chị dâu Khương hung hăng như vậy cũng chẳng dám hó hé thêm nửa lời.
"Giải tán, giải tán đi!" Chị dâu Khương quát lớn: "Nhà ai cũng có cơm tối nấu sẵn rồi hay sao mà còn ở đây hóng chuyện vậy?"
Mấy người kia chẳng dám cãi lại, lẳng lặng quay đầu bỏ đi.
Sau đó chị dâu Khương đi đến bên cạnh Khương Minh Vượng: "Đi, về nhà thôi."
"Được." Khương Minh Vượng gật đầu, tiến đến đẩy xe đạp.
"Lần sau, gặp phải chuyện này nữa thì cứ tìm em." Chị dâu Khương dặn dò: "Đừng để lũ khốn nạn kia bắt nạt."
"Chuyện của em gái..."
"Sáng nay em qua nhà sớm, tưởng là họ ăn trưa bên nhà họ Tiêu rồi nên em tiện thể dọn dẹp vệ sinh."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro