[Thập Niên 80] Thanh Mai Cá Mặn Của Long Hạo Thiên Tái Giá
Chạy Trốn (4)
2024-09-06 22:02:30
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô là một người sống sờ sờ, cô có cuộc sống của mình, hoàn toàn không cần thiết phải vây quanh nam chính, không cần thiết phải trợ giúp nhà họ Tiêu giải quyết những chuyện phiền toái kia mỗi ngày.
“Mộng Dao...”
“Nhà cháu không nhận đồ của nhà dì, cũng không cần bồi thường.”
Khương Mộng Dao nói: "Mà cháu đã bị anh ta làm đau lòng. Đây cũng là do cháu đáng đời, là do cháu không có mắt, mắt mù cho nên mới thấy anh ta không tệ. Mỗi người đều phải trả giá đắt vì lựa chọn của mình, cháu phải trả, mà Tiêu Nguy cũng phải trả, mọi người cũng giống như vậy.”
“Không tệ.” Mẹ Khương thấy con gái của mình nghĩ thông suốt thì bà cũng thở phào một hơi.
Thật ra nhà họ Tiêu cũng không quá tốt, Tiêu Nguy còn có 4 người anh chị em.
Mà mẹ Khương chỉ sinh hai đứa bé, một đứa con trai, một đứa con gái.
Đứa lớn là con trai, đứa nhỏ là con gái.
Con trai lớn đã kết hôn rồi, không có trong nhà mà đã dọn ra ngoài.
Mà mẹ Khương đã bảo con trai mình dọn ra ở riêng khi bọn họ kết hôn, như vậy cũng có thể giảm bớt mâu thuẫn mẹ chồng con dâu, mẹ Khương cũng không muốn có nhiều chuyện phiền toái như vậy.
Đương nhiên là con dâu của mẹ Khương cũng nguyện ý, đôi vợ chồng trẻ ở riêng cũng rất hài lòng, chính bọn họ cũng có thể kiếm tiềm, dù sao thì cũng không phải không kiếm được tiền.
Mà Khương Mộng Dao liền ở cùng ba mẹ, cô còn chưa cưới chồng cho nên không thích hợp dọn ra ngoài ở.
“Được.” Mẹ Khương nhìn về phía Khương Mộng Dao.
“Tốt!” Khương Mộng Dao gật đầu.
Ba Khương không nói nhiều, cơ bản là vợ làm chủ những chuyện trong nhà này, nghe vợ là chuẩn không có sai.
Mẹ Tiêu nhìn thấy người nhà họ Khương rời đi nhanh như vậy thì sắc mặt tối đi trong nháy mắt.
“Trước đây, nếu không phải con gái nhà các người thích con trai nhà tôi thì tôi sẽ đồng ý tác hợp cho hai đứa nó sao.” Mẹ Tiêu nói thầm.
Mẹ Tiêu cho là mình đã nói rất nhiều lời hay ý đẹp, cũng giải thích nhưng người nhà họ Khương vẫn không nghe lời của mình, đây chính là vấn đề của người nhà họ Khương chứ không phải của mình.
Nếu như thái độ của Khương Mộng Dao mềm mại một chút thì mẹ Tiêu sẽ giống trong nguyên tác, bà ta sẽ không ngừng nói với Khương Mộng Dao rằng mình rất thích người con dâu như Khương Mộng Dao, Khương Mộng Dao rất tốt.
Mà bây giờ, Khương Mộng Dao có thái độ cường ngạnh, còn nói thẳng không có khả năng.
Mẹ Tiêu liền biết Khương Mộng Dao sẽ không thỏa hiệp, vậy đương nhiên là bà ta cũng sẽ không khen ngợi Khương Mộng Dao.
Lúc người nhà họ Khương còn chưa ra khỏi cửa, Khương Mộng Dao liền nói: "Mẹ, không phải mẹ nói dì Từ muốn giới thiệu đối tượng cho con sao?”
“Đúng vậy.” Mẹ Khương kém chút không có lấy lại tinh thần.
“Vậy thì xem một chút!”
Tai của Khương Mộng Dao rất tốt, cô nghe thấy tiếng của mẹ Tiêu.
Một vãn bối như cô không thể vọt thẳng đến trước mặt mẹ Tiêu, nhưng mà cô có quyền lợi quyết định tương lai của mình: "Nếu như tiền lương của anh ấy không cao, không kiếm tiền được thì con không thích. Cũng không thể ngã vào một cái hố hai lần!”
Tiêu Nguy chính là người không có tiền cũng không có bằng cấp, Khương Mộng Dao thiếu chút nữa thì té xuống cái hố đó.
Nếu như cô lại tìm phải một người không có tiền không có bằng cấp, vậy thì người khác sẽ nói là não cô có hố, đều đã học đại học mà còn nhìn trúng loại người như vậy.
Cô là một người sống sờ sờ, cô có cuộc sống của mình, hoàn toàn không cần thiết phải vây quanh nam chính, không cần thiết phải trợ giúp nhà họ Tiêu giải quyết những chuyện phiền toái kia mỗi ngày.
“Mộng Dao...”
“Nhà cháu không nhận đồ của nhà dì, cũng không cần bồi thường.”
Khương Mộng Dao nói: "Mà cháu đã bị anh ta làm đau lòng. Đây cũng là do cháu đáng đời, là do cháu không có mắt, mắt mù cho nên mới thấy anh ta không tệ. Mỗi người đều phải trả giá đắt vì lựa chọn của mình, cháu phải trả, mà Tiêu Nguy cũng phải trả, mọi người cũng giống như vậy.”
“Không tệ.” Mẹ Khương thấy con gái của mình nghĩ thông suốt thì bà cũng thở phào một hơi.
Thật ra nhà họ Tiêu cũng không quá tốt, Tiêu Nguy còn có 4 người anh chị em.
Mà mẹ Khương chỉ sinh hai đứa bé, một đứa con trai, một đứa con gái.
Đứa lớn là con trai, đứa nhỏ là con gái.
Con trai lớn đã kết hôn rồi, không có trong nhà mà đã dọn ra ngoài.
Mà mẹ Khương đã bảo con trai mình dọn ra ở riêng khi bọn họ kết hôn, như vậy cũng có thể giảm bớt mâu thuẫn mẹ chồng con dâu, mẹ Khương cũng không muốn có nhiều chuyện phiền toái như vậy.
Đương nhiên là con dâu của mẹ Khương cũng nguyện ý, đôi vợ chồng trẻ ở riêng cũng rất hài lòng, chính bọn họ cũng có thể kiếm tiềm, dù sao thì cũng không phải không kiếm được tiền.
Mà Khương Mộng Dao liền ở cùng ba mẹ, cô còn chưa cưới chồng cho nên không thích hợp dọn ra ngoài ở.
“Được.” Mẹ Khương nhìn về phía Khương Mộng Dao.
“Tốt!” Khương Mộng Dao gật đầu.
Ba Khương không nói nhiều, cơ bản là vợ làm chủ những chuyện trong nhà này, nghe vợ là chuẩn không có sai.
Mẹ Tiêu nhìn thấy người nhà họ Khương rời đi nhanh như vậy thì sắc mặt tối đi trong nháy mắt.
“Trước đây, nếu không phải con gái nhà các người thích con trai nhà tôi thì tôi sẽ đồng ý tác hợp cho hai đứa nó sao.” Mẹ Tiêu nói thầm.
Mẹ Tiêu cho là mình đã nói rất nhiều lời hay ý đẹp, cũng giải thích nhưng người nhà họ Khương vẫn không nghe lời của mình, đây chính là vấn đề của người nhà họ Khương chứ không phải của mình.
Nếu như thái độ của Khương Mộng Dao mềm mại một chút thì mẹ Tiêu sẽ giống trong nguyên tác, bà ta sẽ không ngừng nói với Khương Mộng Dao rằng mình rất thích người con dâu như Khương Mộng Dao, Khương Mộng Dao rất tốt.
Mà bây giờ, Khương Mộng Dao có thái độ cường ngạnh, còn nói thẳng không có khả năng.
Mẹ Tiêu liền biết Khương Mộng Dao sẽ không thỏa hiệp, vậy đương nhiên là bà ta cũng sẽ không khen ngợi Khương Mộng Dao.
Lúc người nhà họ Khương còn chưa ra khỏi cửa, Khương Mộng Dao liền nói: "Mẹ, không phải mẹ nói dì Từ muốn giới thiệu đối tượng cho con sao?”
“Đúng vậy.” Mẹ Khương kém chút không có lấy lại tinh thần.
“Vậy thì xem một chút!”
Tai của Khương Mộng Dao rất tốt, cô nghe thấy tiếng của mẹ Tiêu.
Một vãn bối như cô không thể vọt thẳng đến trước mặt mẹ Tiêu, nhưng mà cô có quyền lợi quyết định tương lai của mình: "Nếu như tiền lương của anh ấy không cao, không kiếm tiền được thì con không thích. Cũng không thể ngã vào một cái hố hai lần!”
Tiêu Nguy chính là người không có tiền cũng không có bằng cấp, Khương Mộng Dao thiếu chút nữa thì té xuống cái hố đó.
Nếu như cô lại tìm phải một người không có tiền không có bằng cấp, vậy thì người khác sẽ nói là não cô có hố, đều đã học đại học mà còn nhìn trúng loại người như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro