[Thập Niên 80] Thanh Mai Cá Mặn Của Long Hạo Thiên Tái Giá
Mâu Thuẫn 2
2024-09-06 22:02:30
"Anh em ruột còn tính toán sòng phẳng, huống hồ, tôi không phải chị em ruột với chị, cũng không phải em dâu chị." Khương Mộng Dao nói: “Chúng ta là kẻ thù không có quan hệ huyết thống!"
Tiêu Hồng Diệp tức giận, lúc này, mẹ Tiêu từ trong nhà đi ra.
"Hồng Diệp nợ cô bao nhiêu tiền?" Mẹ Tiêu trông khá tiều tụy, trước đây bà ấy có biết Tiêu Hồng Diệp đã bảo Khương Mộng Dao mua đồ nhưng không trả tiền, mà bà ấy cũng không nói gì, cũng không cấm con gái làm vậy, chỉ nói đừng quá thường xuyên, chú ý một chút, đừng dọa người ta bỏ chạy.
Lúc đó, Tiêu Hồng Diệp còn nói: “Cô ta sao có thể bị chúng ta dọa sợ, đừng nói chỉ để cô ta bỏ ra số tiền ít ỏi này, mà cho dù để cô ta nộp hết lương, có khi cô ta cũng đồng ý. Cô ta chỉ coi trọng con trai của mẹ, em trai của con mà thôi.”
"Bảy cộng tám, gần bảy mươi tệ." Khương Mộng Dao lấy sổ tay ra: “Tổng cộng sáu mươi tám tệ chín hào, trả tiền không?"
"Trả!" Mẹ Tiêu thực ra không định trả tiền, nhưng Khương Mộng Dao đã bảo người đi loan truyền khắp nơi. Mẹ Tiêu là một góa phụ mạnh mẽ, bản thân cũng phải giữ thể diện. Tại sao bà ấy không nghĩ đến việc để con trai mình ở bên cô gái nhà giàu kia, chủ yếu là do ba mẹ cô gái nhà giàu kia đã nói những lời khó nghe khi đến nhà, khiến mẹ Tiêu mất mặt.
Ban đầu mẹ Tiêu tưởng rằng mình có thể dễ dàng khống chế Khương Mộng Dao, Khương Mộng Dao thích con trai bà ấy thì tốt, còn không thì cô phải hiếu thảo với bà ấy hơn, như vậy mới khiến con trai bà ấy thích cô ta được.
Chỉ là mẹ Tiêu không ngờ ăn vào phải nhả ra, bà ấy vô cùng tức giận.
"Còn gì khác nữa không? Hay là những thứ cô tặng tôi, tôi cũng phải trả lại cho cô?" Mẹ Tiêu lạnh lùng nói.
"Tặng cho dì, đó là do tôi tự nguyện, tôi không cần dì trả lại. Nhưng con gái dì phải trả tiền cho tôi, đó là do chị ta bảo tôi mang đồ cho." Khương Mộng Dao nói: “Cũng đừng hòng lợi dụng đạo đức để trói buộc tôi, tình hình nhà dì như thế nào, bà không rõ sao? Nhà chỉ có ba cọc ba đồng, không lừa lọc tiền từ người khác, nhà bà có thể sống nổi không?"
"Khương Mộng Dao!" Tiêu Hồng Diệp muốn xông đến chỗ Khương Mộng Dao.
"Hồng Diệp." Mẹ Tiêu vội vàng ngăn Tiêu Hồng Diệp lại, con trai thứ hai của bà ấy bị đánh, con gái lớn hôm qua cũng bị đánh.
Tất cả mọi người trong nhà họ Khương đều không phải dạng dễ chơi, đừng nhìn Khương Mộng Dao hôm nay tự mình đến đây.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiêu Hồng Diệp tức giận, lúc này, mẹ Tiêu từ trong nhà đi ra.
"Hồng Diệp nợ cô bao nhiêu tiền?" Mẹ Tiêu trông khá tiều tụy, trước đây bà ấy có biết Tiêu Hồng Diệp đã bảo Khương Mộng Dao mua đồ nhưng không trả tiền, mà bà ấy cũng không nói gì, cũng không cấm con gái làm vậy, chỉ nói đừng quá thường xuyên, chú ý một chút, đừng dọa người ta bỏ chạy.
Lúc đó, Tiêu Hồng Diệp còn nói: “Cô ta sao có thể bị chúng ta dọa sợ, đừng nói chỉ để cô ta bỏ ra số tiền ít ỏi này, mà cho dù để cô ta nộp hết lương, có khi cô ta cũng đồng ý. Cô ta chỉ coi trọng con trai của mẹ, em trai của con mà thôi.”
"Bảy cộng tám, gần bảy mươi tệ." Khương Mộng Dao lấy sổ tay ra: “Tổng cộng sáu mươi tám tệ chín hào, trả tiền không?"
"Trả!" Mẹ Tiêu thực ra không định trả tiền, nhưng Khương Mộng Dao đã bảo người đi loan truyền khắp nơi. Mẹ Tiêu là một góa phụ mạnh mẽ, bản thân cũng phải giữ thể diện. Tại sao bà ấy không nghĩ đến việc để con trai mình ở bên cô gái nhà giàu kia, chủ yếu là do ba mẹ cô gái nhà giàu kia đã nói những lời khó nghe khi đến nhà, khiến mẹ Tiêu mất mặt.
Ban đầu mẹ Tiêu tưởng rằng mình có thể dễ dàng khống chế Khương Mộng Dao, Khương Mộng Dao thích con trai bà ấy thì tốt, còn không thì cô phải hiếu thảo với bà ấy hơn, như vậy mới khiến con trai bà ấy thích cô ta được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là mẹ Tiêu không ngờ ăn vào phải nhả ra, bà ấy vô cùng tức giận.
"Còn gì khác nữa không? Hay là những thứ cô tặng tôi, tôi cũng phải trả lại cho cô?" Mẹ Tiêu lạnh lùng nói.
"Tặng cho dì, đó là do tôi tự nguyện, tôi không cần dì trả lại. Nhưng con gái dì phải trả tiền cho tôi, đó là do chị ta bảo tôi mang đồ cho." Khương Mộng Dao nói: “Cũng đừng hòng lợi dụng đạo đức để trói buộc tôi, tình hình nhà dì như thế nào, bà không rõ sao? Nhà chỉ có ba cọc ba đồng, không lừa lọc tiền từ người khác, nhà bà có thể sống nổi không?"
"Khương Mộng Dao!" Tiêu Hồng Diệp muốn xông đến chỗ Khương Mộng Dao.
"Hồng Diệp." Mẹ Tiêu vội vàng ngăn Tiêu Hồng Diệp lại, con trai thứ hai của bà ấy bị đánh, con gái lớn hôm qua cũng bị đánh.
Tất cả mọi người trong nhà họ Khương đều không phải dạng dễ chơi, đừng nhìn Khương Mộng Dao hôm nay tự mình đến đây.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro