[Thập Niên 80] Thanh Mai Cá Mặn Của Long Hạo Thiên Tái Giá
Điên Cuồng 3
2024-09-06 22:02:30
Ai mà biết sau này Tiêu Hồng Diệp có lén lút giấu tiền, rồi lại nói là Đường Quế Chi lấy trộm hay không.
Đường Quế Chi rất ghét Tiêu Hồng Diệp, cô ta luôn thích nói trước mặt mẹ chồng rằng Đường Quế Chi làm chưa tốt, còn muốn Đường Quế Chi phải kính trọng mẹ chồng hơn. Thi thoảng Tiêu Hồng Diệp lại về nhà mẹ đẻ, mỹ danh là để xem Đường Quế Chi bọn họ có đối xử tốt với mẹ chồng hay không, trên thực tế, cô ta về nhà để ăn bám mà thôi.
"Con hài lòng chưa?" Khi vào nhà, mẹ Tiêu không thể không nói câu này, nếu không phải do Tiêu Hồng Diệp ném tiền về phía Khương Mộng Dao, bà ấy cũng không cần phải cúi người xuống nhặt. Bà ấy cũng không cần phải nhìn thấy những người khác cười nhạo họ, con gái cả của bà làm việc không đủ chín chắn.
"Con làm sao có thể hài lòng được chứ." Tiêu Hồng Diệp nhếch môi: “Mẹ, vừa rồi sao mẹ lại đi nhặt tiền?"
"Mẹ không nhặt, con nhặt à?" Mẹ Tiêu nói: “Hồng Diệp à, nhà chúng ta ở đây không có người thân nào có tiếng nói. Từ khi ba con mất, rất nhiều người thân không còn qua lại nữa, họ chỉ sợ chúng ta đi chiếm lợi thôi. Chúng ta cũng không thể trông cậy vào họ, mẹ chỉ mong anh chị em con có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nhà chúng ta không giống nhà người khác, nhà chúng ta…"
"Mẹ, mẹ đã nói điều này rất nhiều lần rồi." Tiêu Hồng Diệp không thích nghe những lời này: “Mỗi khi có chuyện gì xảy ra, mẹ lại nói những lời này, chúng con đã nghe đi nghe lại, đều thuộc lòng rồi."
"Nếu các con ngoan ngoãn một chút, mẹ đâu cần phải nói nhiều lần như vậy." Mẹ Tiêu cũng không muốn nói nhiều như vậy, nhưng con gái không ngoan ngoãn, bà ấy còn có thể làm gì? "Mẹ nói thật với con, con đừng đi trêu chọc Khương Mộng Dao nữa, nếu cô ta đến chỗ làm của con làm ầm ĩ, con thật sự không còn việc làm nữa thì phải làm sao?"
"Cô ta dám sao?" Tiêu Hồng Diệp hỏi.
"Cô ta có gì mà không dám?" Mẹ Tiêu nói: “Nhà họ Khương đều có chút máu điên, nghe nói... Thôi, đó là chuyện quá khứ, mẹ không nói cho con biết nữa."
Mẹ Tiêu nghĩ nếu bà ấy nói ra, con gái cả lại chạy ra ngoài nói lung tung, nhà họ Khương càng không thể tha cho bọn họ.
"Mẹ, mẹ nói chuyện nửa vời, khiến người ta nóng ruột." Tiêu Hồng Diệp nói: “Nhà họ Khương đã xảy ra chuyện gì?"
"Ba của họ từng ra chiến trường, có thể cầm dao đuổi người từ làng này sang làng khác." Mẹ Tiêu nói: “Đừng trêu chọc bọn họ."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đường Quế Chi rất ghét Tiêu Hồng Diệp, cô ta luôn thích nói trước mặt mẹ chồng rằng Đường Quế Chi làm chưa tốt, còn muốn Đường Quế Chi phải kính trọng mẹ chồng hơn. Thi thoảng Tiêu Hồng Diệp lại về nhà mẹ đẻ, mỹ danh là để xem Đường Quế Chi bọn họ có đối xử tốt với mẹ chồng hay không, trên thực tế, cô ta về nhà để ăn bám mà thôi.
"Con hài lòng chưa?" Khi vào nhà, mẹ Tiêu không thể không nói câu này, nếu không phải do Tiêu Hồng Diệp ném tiền về phía Khương Mộng Dao, bà ấy cũng không cần phải cúi người xuống nhặt. Bà ấy cũng không cần phải nhìn thấy những người khác cười nhạo họ, con gái cả của bà làm việc không đủ chín chắn.
"Con làm sao có thể hài lòng được chứ." Tiêu Hồng Diệp nhếch môi: “Mẹ, vừa rồi sao mẹ lại đi nhặt tiền?"
"Mẹ không nhặt, con nhặt à?" Mẹ Tiêu nói: “Hồng Diệp à, nhà chúng ta ở đây không có người thân nào có tiếng nói. Từ khi ba con mất, rất nhiều người thân không còn qua lại nữa, họ chỉ sợ chúng ta đi chiếm lợi thôi. Chúng ta cũng không thể trông cậy vào họ, mẹ chỉ mong anh chị em con có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nhà chúng ta không giống nhà người khác, nhà chúng ta…"
"Mẹ, mẹ đã nói điều này rất nhiều lần rồi." Tiêu Hồng Diệp không thích nghe những lời này: “Mỗi khi có chuyện gì xảy ra, mẹ lại nói những lời này, chúng con đã nghe đi nghe lại, đều thuộc lòng rồi."
"Nếu các con ngoan ngoãn một chút, mẹ đâu cần phải nói nhiều lần như vậy." Mẹ Tiêu cũng không muốn nói nhiều như vậy, nhưng con gái không ngoan ngoãn, bà ấy còn có thể làm gì? "Mẹ nói thật với con, con đừng đi trêu chọc Khương Mộng Dao nữa, nếu cô ta đến chỗ làm của con làm ầm ĩ, con thật sự không còn việc làm nữa thì phải làm sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô ta dám sao?" Tiêu Hồng Diệp hỏi.
"Cô ta có gì mà không dám?" Mẹ Tiêu nói: “Nhà họ Khương đều có chút máu điên, nghe nói... Thôi, đó là chuyện quá khứ, mẹ không nói cho con biết nữa."
Mẹ Tiêu nghĩ nếu bà ấy nói ra, con gái cả lại chạy ra ngoài nói lung tung, nhà họ Khương càng không thể tha cho bọn họ.
"Mẹ, mẹ nói chuyện nửa vời, khiến người ta nóng ruột." Tiêu Hồng Diệp nói: “Nhà họ Khương đã xảy ra chuyện gì?"
"Ba của họ từng ra chiến trường, có thể cầm dao đuổi người từ làng này sang làng khác." Mẹ Tiêu nói: “Đừng trêu chọc bọn họ."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro