[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Lấy Cô Gán Nợ (...
2024-10-12 10:22:17
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Thúy Lam thấy bóng dáng của Tô Quốc Chí biến mất thật sự thì mới âm dương quái khí nói: “Trong nhà loạn thành dạng này mà cũng không biết nhanh chóng thu dọn một chút, sau này trong nhà không còn người làm mà vẫn muốn sống như tiểu thư sao? Còn không nguyện ý lấy ông chủ Tưởng chồng, còn thật sự coi mình có thể gả cho người khác sao, còn muốn gả cho cậu thiếu gia đang học ở nước ngoài sao?”
Tô Vãn Nghiên lườm bà ta một cái rồi dắt Tô Niệm Niệm đi lên lầu: “Chính bà cũng không thể trở thành một phu nhân giàu có nữa, nhà sẽ bị bán, bà tính toán nhiều năm như vậy muốn sinh con trai để thừa kế gia sản, không phải cũng như vậy sao.”
Sắc mặt Lý Thúy Lam xanh xám, nói với bản thân tức giận sẽ không tốt cho thai nhi, còn phải tìm cách để Tô Vãn Nghiên nguyện ý đến xưởng may câu dẫn Tưởng Lệ Tòa cho nên mới không có lên tiếng.
“Phanh ” một tiếng, cửa lầu hai bị đóng lại, ngăn cách ánh mắt của Lý Thúy Lam.
Tô Niệm Niệm ngồi ở trên rương hành lý, cùi chỏ chống ở trên đầu gối, tay mập nhỏ nâng má, thịt trên mặt bị chống hết lên một chỗ, rầu rĩ nói: “Chị à, bây giờ chúng ta cũng bị hai mẹ con kia tiêu tiền làm phá sản, sau này phải làm sao bây giờ đây, em còn có thể ăn gà, chân giò không?”
Cô bé ngồi ở chỗ đó giống như một viên thịt, rương hành lý cũng bị lõm vào một hõm.
“Niệm Niệm yên tâm, chúng ta có thể bán nhà trả nợ, nếu không còn nhà thì có lẽ hai mẹ con kia cũng sẽ chạy đi, thừa dịp nghỉ hè chị sẽ đi làm cùng ba, em chỉ cần đi học cho giỏi.”
“Ọc…” một tiếng, bụng nhỏ của Tô Niệm Niệm vang lên không đúng lúc, cô bé tủi thân nuốt nuốt nước miếng.
Tô Vãn Nghiên cong khóe môi: “Đói bụng sao? Để chị dẫn em đi mua đồ ăn nhé?”
Tô Niệm Niệm nhón mũi chân lên, áo hơi co lại để lộ ra cái bụng, cô bé quàng chiếc túi màu trắng vào cổ Tô Vãn Nghiên, nói: “Chị à, em đói không đi được, trong cái túi nhỏ này của em có 5 tấm đại đoàn kết mà em tích lũy được, sau này sẽ giao cho chị, chị đi mua đi.”
Tô Vãn Nghiên kín đáo đưa cho cô bé cái túi, nhận lấy tiền, sau đó lại xuống lầu hỏi Lý Thúy Lam một tệ, đầu tiên là đi đến khu nhà máy, vừa nhìn liền chú ý đến nhà máy sản xuất quần áo rộng lớn.
Bây giờ là lúc công nhân tan làm, dòng người chen chúc trên đường, xe đạp xuyên thẳng qua đó.
Tưởng Lệ Tòa xuất hiện ở cửa nhà xưởng, thân hình anh kiên cường, vai rộng hẹp eo, cơ thể ngăm đen mạnh mẽ ở trong chiếc áo sơ mi và quần tây màu đen, dưới phần trán ngăm đen có vài sợi tóc là đôi mắt sáng điềm tĩnh, gương mặt tuấn tú du côn, đây đúng là sự tồn tại nổi bật nhất trong đám người.
Lý Thúy Lam thấy bóng dáng của Tô Quốc Chí biến mất thật sự thì mới âm dương quái khí nói: “Trong nhà loạn thành dạng này mà cũng không biết nhanh chóng thu dọn một chút, sau này trong nhà không còn người làm mà vẫn muốn sống như tiểu thư sao? Còn không nguyện ý lấy ông chủ Tưởng chồng, còn thật sự coi mình có thể gả cho người khác sao, còn muốn gả cho cậu thiếu gia đang học ở nước ngoài sao?”
Tô Vãn Nghiên lườm bà ta một cái rồi dắt Tô Niệm Niệm đi lên lầu: “Chính bà cũng không thể trở thành một phu nhân giàu có nữa, nhà sẽ bị bán, bà tính toán nhiều năm như vậy muốn sinh con trai để thừa kế gia sản, không phải cũng như vậy sao.”
Sắc mặt Lý Thúy Lam xanh xám, nói với bản thân tức giận sẽ không tốt cho thai nhi, còn phải tìm cách để Tô Vãn Nghiên nguyện ý đến xưởng may câu dẫn Tưởng Lệ Tòa cho nên mới không có lên tiếng.
“Phanh ” một tiếng, cửa lầu hai bị đóng lại, ngăn cách ánh mắt của Lý Thúy Lam.
Tô Niệm Niệm ngồi ở trên rương hành lý, cùi chỏ chống ở trên đầu gối, tay mập nhỏ nâng má, thịt trên mặt bị chống hết lên một chỗ, rầu rĩ nói: “Chị à, bây giờ chúng ta cũng bị hai mẹ con kia tiêu tiền làm phá sản, sau này phải làm sao bây giờ đây, em còn có thể ăn gà, chân giò không?”
Cô bé ngồi ở chỗ đó giống như một viên thịt, rương hành lý cũng bị lõm vào một hõm.
“Niệm Niệm yên tâm, chúng ta có thể bán nhà trả nợ, nếu không còn nhà thì có lẽ hai mẹ con kia cũng sẽ chạy đi, thừa dịp nghỉ hè chị sẽ đi làm cùng ba, em chỉ cần đi học cho giỏi.”
“Ọc…” một tiếng, bụng nhỏ của Tô Niệm Niệm vang lên không đúng lúc, cô bé tủi thân nuốt nuốt nước miếng.
Tô Vãn Nghiên cong khóe môi: “Đói bụng sao? Để chị dẫn em đi mua đồ ăn nhé?”
Tô Niệm Niệm nhón mũi chân lên, áo hơi co lại để lộ ra cái bụng, cô bé quàng chiếc túi màu trắng vào cổ Tô Vãn Nghiên, nói: “Chị à, em đói không đi được, trong cái túi nhỏ này của em có 5 tấm đại đoàn kết mà em tích lũy được, sau này sẽ giao cho chị, chị đi mua đi.”
Tô Vãn Nghiên kín đáo đưa cho cô bé cái túi, nhận lấy tiền, sau đó lại xuống lầu hỏi Lý Thúy Lam một tệ, đầu tiên là đi đến khu nhà máy, vừa nhìn liền chú ý đến nhà máy sản xuất quần áo rộng lớn.
Bây giờ là lúc công nhân tan làm, dòng người chen chúc trên đường, xe đạp xuyên thẳng qua đó.
Tưởng Lệ Tòa xuất hiện ở cửa nhà xưởng, thân hình anh kiên cường, vai rộng hẹp eo, cơ thể ngăm đen mạnh mẽ ở trong chiếc áo sơ mi và quần tây màu đen, dưới phần trán ngăm đen có vài sợi tóc là đôi mắt sáng điềm tĩnh, gương mặt tuấn tú du côn, đây đúng là sự tồn tại nổi bật nhất trong đám người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro