Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 38
2024-09-07 21:31:26
Thấy Giang Thiên Ca sắp đi, Trần Anh Hoa len lén liếc nhìn Lục Chinh Tây, thấy vẻ mặt anh khó đoán, cũng không nhìn ra anh có tức giận hay không. Trần Anh Hoa chớp mắt, lặng lẽ chuồn ra khỏi đám người, đuổi theo Giang Thiên Ca.
Cô càng đi càng nhanh, vẻ mặt càng lúc càng kích động.
"Chị Thiên Ca, chị lợi hại thật đấy!" Trần Anh Hoa nhìn Giang Thiên Ca, hai mắt sáng rực, vẻ mặt ngưỡng mộ nói: "Chị dám mắng anh Lục Cửu! Lợi hại thật đấy!"
Đó là Lục Cửu đấy!
Giang Thiên Ca không cho là đúng bĩu môi: "Sao lại không dám mắng? Anh ta chọc tôi thì tôi mắng thôi."
Rồi lại nói: "Cũng không thể coi là mắng, tôi chỉ giảng đạo lý cho anh ta thôi."
Trần Anh Hoa: "..."
Đây là lần đầu tiên cô thấy người ta giảng đạo lý như vậy.
Nhìn thấy cái miệng há hốc chữ O của Trần Anh Hoa, Giang Thiên Ca dừng lại một chút rồi hỏi: "Lục Cửu kia lợi hại lắm à?"
Trần Anh Hoa gật đầu lia lịa: "Đương nhiên rồi!"
Không nói đến gia thế của nhà họ Lục, chỉ riêng Lục Cửu, từ nhỏ đã là bá chủ trong ngõ Tuyết Hoa này rồi.
Trần Anh Hoa còn nhỏ, chưa tận mắt chứng kiến Lục Cửu xưng bá năm đó, nhưng người nhà cô, hàng xóm, những người bằng tuổi Lục Cửu mà cô quen biết đều vô cùng kính nể anh.
Từ khi cô có ký ức, Lục Cửu đã đi học trường quân đội rồi, sau khi đi lính, tuy anh ít khi xuất hiện trong ngõ nhưng mọi người đều nhận ra, mỗi lần xuất hiện, khí thế trên người anh càng thêm lạnh lùng, ánh mắt càng thêm uy nghiêm.
Bọn trẻ con trong ngõ nhìn thấy anh, ai nấy đều cung kính, đừng nói là dám mắng, ngay cả khi chơi đùa trước mặt anh cũng có chút sợ hãi.
Trần Anh Hoa đang định “khai sáng” cho Giang Thiên Ca về Lục Chính Tây thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói: "Giang Thiên Ca."
Lưng Trần Anh Hoa bỗng chốc cứng đờ, trong lòng cuống cuồng nghĩ lại xem vừa rồi mình có lỡ lời gì không.
Nghe tiếng gọi, Giang Thiên Ca quay người lại, nhướn mày nhìn Lục Chính Tây: "Làm gì thế? Muốn tính sổ chuyện lúc trước à?".
Lục Chính Tây bị hỏi mà nghẹn họng.
Anh ta nhìn về phía Trần Anh Hoa, nói với cô ấy: "Cô về trước đi, tôi có chút chuyện muốn nói với Giang Thiên Ca."
Trong lòng Trần Anh Hoa rất sợ Lục Chính Tây, nhưng trước khi đi, cô ấy vẫn rất nghĩa khí do dự vài giây, nhìn Giang Thiên Ca với ánh mắt lo lắng, sau đó mới chạy biến đi như ma đuổi.
Giang Thiên Ca nhíu mày: "Có việc thì nói nhanh lên, tôi đói bụng rồi, muốn về nhà ăn cơm."
Lục Chính Tây nhìn Giang Thiên Ca, chủ động giải thích về chuyện điều tra cô.
Lời anh ta nói rất kín kẽ, uyển chuyển, giấu đi những thông tin quan trọng. Giang Thiên Ca xâu chuỗi lại ý tứ trong lời anh ta, im lặng một hồi, sau đó mới lên tiếng:
"Ý của anh là, lúc đó anh đang bảo vệ nhân vật quan trọng, thấy tôi xuất hiện rất đáng ngờ nên nghi ngờ tôi có mục đích khác?".
Lục Chính Tây không ngờ cô lại nhạy bén đến vậy, anh ta khựng lại một lát, sau đó gật đầu.
Giang Thiên Ca nhất thời không biết nên nói gì. Không biết nên tự trách mình đen đủi hay là khen Lục Chính Tây làm việc tận tâm, trách nhiệm nữa.
Cô đột nhiên nhớ đến lúc ở ga tàu nhìn thấy Lục Chính Tây, trong lòng từng lóe lên ý nghĩ, nếu lúc ấy cô thật sự “dám nghĩ dám làm”, huýt sáo với Lục Chính Tây thì có khi nào anh ta “xử đẹp” cô ngay tại chỗ không?
Nghĩ đến đây, Giang Thiên Ca liếc nhìn gương mặt góc cạnh của Lục Chính Tây.
Quả nhiên, chữ sắc là con dao hai lưỡi.
Đàn ông càng đẹp, càng nguy hiểm.
Giang Thiên Ca bỗng nhiên mất hết cả hứng thú, phẩy tay: "Biết rồi. Ân oán giữa chúng ta, coi như huề nhau."
Nghĩ ngợi một lúc, cô lại bổ sung: "Nếu sau này cháu trai anh còn dám đến gây chuyện với tôi, tôi sẽ đánh nó. Nếu anh thấy, tôi vẫn cứ mắng như thường."
Lục Chính Tây: "..."
Giang Thiên Ca đi công ty TNHH Hoài Dân làm hai ngày chuẩn bị, trong thời gian đó còn tranh thủ ghé qua trường Hoa Đại nhận giấy báo nhập học đã được bổ sung.
Sau đó, cô bắt đầu công việc dạy gõ bàn phím.
Nơi đầu tiên cô cần đến là một bộ phận nào đó trong khu quân sự Bắc thành.
Hiện giờ, Hoa Hạ đang áp dụng chế độ quân khu, cả nước được chia thành bảy quân khu, quân khu Bắc thành là một trong số đó.
Trải qua nhiều lần chỉnh đốn, sắp xếp lại, dựa theo các binh chủng, quân khu Bắc thành hiện tại được chia thành ba bộ phận. Hôm nay, Giang Thiên Ca sẽ đến một trong ba bộ phận đó.
Khu quân sự quản lý rất nghiêm ngặt, đến cổng, Giang Thiên Ca xuất trình giấy tờ, sau đó bị đưa đến một căn phòng nhỏ để kiểm tra tư trang, cuối cùng mới được Lý Minh Lượng - người được cử đi đón - dẫn vào trong.
Tiếp theo, Lý Minh Lượng dẫn cô lên một chiếc xe Jeep màu xanh quân đội.
Giang Thiên Ca không rõ bộ phận quân đội này rộng lớn đến mức nào, cô chỉ biết từ lúc lên xe, chiếc Jeep chạy gần hai mươi phút mới dừng lại trước một quảng trường nhỏ.
Bên cạnh quảng trường là mấy tòa nhà bốn năm tầng, trên bức tường thấp trước tòa nhà là dòng chữ "Vì nhân dân phục vụ". Những người lính đứng gác bên cạnh, lưng thẳng tắp, ánh mắt cảnh giác.
Xuống xe, Giang Thiên Ca đứng sang một bên, mắt nhìn thẳng, chờ Lý Minh Lượng đến dẫn đường.
"Đồng chí Giang, phòng học được bố trí ở tòa nhà này." Lý Minh Lượng chỉ vào một tòa nhà nói.
Cô càng đi càng nhanh, vẻ mặt càng lúc càng kích động.
"Chị Thiên Ca, chị lợi hại thật đấy!" Trần Anh Hoa nhìn Giang Thiên Ca, hai mắt sáng rực, vẻ mặt ngưỡng mộ nói: "Chị dám mắng anh Lục Cửu! Lợi hại thật đấy!"
Đó là Lục Cửu đấy!
Giang Thiên Ca không cho là đúng bĩu môi: "Sao lại không dám mắng? Anh ta chọc tôi thì tôi mắng thôi."
Rồi lại nói: "Cũng không thể coi là mắng, tôi chỉ giảng đạo lý cho anh ta thôi."
Trần Anh Hoa: "..."
Đây là lần đầu tiên cô thấy người ta giảng đạo lý như vậy.
Nhìn thấy cái miệng há hốc chữ O của Trần Anh Hoa, Giang Thiên Ca dừng lại một chút rồi hỏi: "Lục Cửu kia lợi hại lắm à?"
Trần Anh Hoa gật đầu lia lịa: "Đương nhiên rồi!"
Không nói đến gia thế của nhà họ Lục, chỉ riêng Lục Cửu, từ nhỏ đã là bá chủ trong ngõ Tuyết Hoa này rồi.
Trần Anh Hoa còn nhỏ, chưa tận mắt chứng kiến Lục Cửu xưng bá năm đó, nhưng người nhà cô, hàng xóm, những người bằng tuổi Lục Cửu mà cô quen biết đều vô cùng kính nể anh.
Từ khi cô có ký ức, Lục Cửu đã đi học trường quân đội rồi, sau khi đi lính, tuy anh ít khi xuất hiện trong ngõ nhưng mọi người đều nhận ra, mỗi lần xuất hiện, khí thế trên người anh càng thêm lạnh lùng, ánh mắt càng thêm uy nghiêm.
Bọn trẻ con trong ngõ nhìn thấy anh, ai nấy đều cung kính, đừng nói là dám mắng, ngay cả khi chơi đùa trước mặt anh cũng có chút sợ hãi.
Trần Anh Hoa đang định “khai sáng” cho Giang Thiên Ca về Lục Chính Tây thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói: "Giang Thiên Ca."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưng Trần Anh Hoa bỗng chốc cứng đờ, trong lòng cuống cuồng nghĩ lại xem vừa rồi mình có lỡ lời gì không.
Nghe tiếng gọi, Giang Thiên Ca quay người lại, nhướn mày nhìn Lục Chính Tây: "Làm gì thế? Muốn tính sổ chuyện lúc trước à?".
Lục Chính Tây bị hỏi mà nghẹn họng.
Anh ta nhìn về phía Trần Anh Hoa, nói với cô ấy: "Cô về trước đi, tôi có chút chuyện muốn nói với Giang Thiên Ca."
Trong lòng Trần Anh Hoa rất sợ Lục Chính Tây, nhưng trước khi đi, cô ấy vẫn rất nghĩa khí do dự vài giây, nhìn Giang Thiên Ca với ánh mắt lo lắng, sau đó mới chạy biến đi như ma đuổi.
Giang Thiên Ca nhíu mày: "Có việc thì nói nhanh lên, tôi đói bụng rồi, muốn về nhà ăn cơm."
Lục Chính Tây nhìn Giang Thiên Ca, chủ động giải thích về chuyện điều tra cô.
Lời anh ta nói rất kín kẽ, uyển chuyển, giấu đi những thông tin quan trọng. Giang Thiên Ca xâu chuỗi lại ý tứ trong lời anh ta, im lặng một hồi, sau đó mới lên tiếng:
"Ý của anh là, lúc đó anh đang bảo vệ nhân vật quan trọng, thấy tôi xuất hiện rất đáng ngờ nên nghi ngờ tôi có mục đích khác?".
Lục Chính Tây không ngờ cô lại nhạy bén đến vậy, anh ta khựng lại một lát, sau đó gật đầu.
Giang Thiên Ca nhất thời không biết nên nói gì. Không biết nên tự trách mình đen đủi hay là khen Lục Chính Tây làm việc tận tâm, trách nhiệm nữa.
Cô đột nhiên nhớ đến lúc ở ga tàu nhìn thấy Lục Chính Tây, trong lòng từng lóe lên ý nghĩ, nếu lúc ấy cô thật sự “dám nghĩ dám làm”, huýt sáo với Lục Chính Tây thì có khi nào anh ta “xử đẹp” cô ngay tại chỗ không?
Nghĩ đến đây, Giang Thiên Ca liếc nhìn gương mặt góc cạnh của Lục Chính Tây.
Quả nhiên, chữ sắc là con dao hai lưỡi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàn ông càng đẹp, càng nguy hiểm.
Giang Thiên Ca bỗng nhiên mất hết cả hứng thú, phẩy tay: "Biết rồi. Ân oán giữa chúng ta, coi như huề nhau."
Nghĩ ngợi một lúc, cô lại bổ sung: "Nếu sau này cháu trai anh còn dám đến gây chuyện với tôi, tôi sẽ đánh nó. Nếu anh thấy, tôi vẫn cứ mắng như thường."
Lục Chính Tây: "..."
Giang Thiên Ca đi công ty TNHH Hoài Dân làm hai ngày chuẩn bị, trong thời gian đó còn tranh thủ ghé qua trường Hoa Đại nhận giấy báo nhập học đã được bổ sung.
Sau đó, cô bắt đầu công việc dạy gõ bàn phím.
Nơi đầu tiên cô cần đến là một bộ phận nào đó trong khu quân sự Bắc thành.
Hiện giờ, Hoa Hạ đang áp dụng chế độ quân khu, cả nước được chia thành bảy quân khu, quân khu Bắc thành là một trong số đó.
Trải qua nhiều lần chỉnh đốn, sắp xếp lại, dựa theo các binh chủng, quân khu Bắc thành hiện tại được chia thành ba bộ phận. Hôm nay, Giang Thiên Ca sẽ đến một trong ba bộ phận đó.
Khu quân sự quản lý rất nghiêm ngặt, đến cổng, Giang Thiên Ca xuất trình giấy tờ, sau đó bị đưa đến một căn phòng nhỏ để kiểm tra tư trang, cuối cùng mới được Lý Minh Lượng - người được cử đi đón - dẫn vào trong.
Tiếp theo, Lý Minh Lượng dẫn cô lên một chiếc xe Jeep màu xanh quân đội.
Giang Thiên Ca không rõ bộ phận quân đội này rộng lớn đến mức nào, cô chỉ biết từ lúc lên xe, chiếc Jeep chạy gần hai mươi phút mới dừng lại trước một quảng trường nhỏ.
Bên cạnh quảng trường là mấy tòa nhà bốn năm tầng, trên bức tường thấp trước tòa nhà là dòng chữ "Vì nhân dân phục vụ". Những người lính đứng gác bên cạnh, lưng thẳng tắp, ánh mắt cảnh giác.
Xuống xe, Giang Thiên Ca đứng sang một bên, mắt nhìn thẳng, chờ Lý Minh Lượng đến dẫn đường.
"Đồng chí Giang, phòng học được bố trí ở tòa nhà này." Lý Minh Lượng chỉ vào một tòa nhà nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro