Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 45
2024-09-07 21:31:26
Dù đều là cháu trai, Lục Tư Khôn và Lục Tự Văn cũng trạc tuổi nhau nhưng thái độ của hai người với Lục Chính Tây lại khác nhau một trời một vực. Lục Tự Văn rất thích bám dính lấy Lục Chính Tây.
Còn Lục Tư Khôn thì thấy Lục Chính Tây quá nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén khiến cậu sợ hãi, hễ có thể là cậu tìm cách lảng tránh.
Giờ phút này bị Lục Chính Tây nhìn chằm chằm, trong lòng cậu vô cùng thấp thỏm bất an.
Tiêu Chí Dương thì ngốc nghếch, tính tình tùy tiện, lại chẳng hay để bụng chuyện gì, bình thường cũng không sợ Lục Chính Tây là mấy.
Nhưng vì hai ngày trước vừa bị phạt, bây giờ chân cậu vẫn còn run, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Lục Chính Tây, trong lòng cậu cũng có chút sợ hãi.
Thấy phản ứng của hai cậu, Lục Chính Tây càng nhíu mày hơn, lông mày của anh sắp nhíu thành chữ "xuyên" đến nơi.
Hai đứa nhóc này, một đứa là cháu trai, một đứa là cháu ngoại. Trước đây, khi anh chưa đi bộ đội, anh thường xuyên dẫn hai đứa đi chơi cùng.
Sau này, khi anh đi bộ đội, thời gian ở nhà ít ỏi, anh cũng chỉ hay tiếp xúc với Lục Tự Văn, còn những đứa khác thì ít khi gặp mặt.
Chính vì ít tiếp xúc nên anh không ngờ chúng lại lớn lên như thế này!
Lục Tư Khôn cũng sắp mười chín tuổi rồi, bây giờ là thời bình, không cần cậu phải gánh vác giang sơn xã tắc, lập nên chiến công hiển hách gì.
Nhưng ở cái tuổi này rồi mà cậu vẫn như đứa trẻ con, hành động thì rụt rè, suy nghĩ thì ngây thơ, vậy mà lại có thể làm ra chuyện đánh bóng vào mặt con gái nhà người ta.
Tiêu Chí Dương cũng chẳng khá hơn, suốt ngày như đứa trẻ con, lúc nào cũng sồn sồn, gây chuyện thị phi, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
"Cả hai đứa, ra sân sau cho chú."
Nghe Lục Chính Tây nói vậy, Lục Tư Khôn và Tiêu Chí Dương len lén nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ mặt "sống không bằng chết" trong mắt đối phương.
Lục Chính Tây chỉ hơn Lục Tư Khôn và Tiêu Chí Dương khoảng bảy, tám tuổi, hồi bé, chúng thường xuyên bám theo sau mông Lục Chính Tây, đáng lẽ ra chúng không nên sợ anh mới đúng.
Thế nhưng, trong số các bậc trưởng bối trong nhà họ Lục, người mà chúng sợ nhất chính là Lục Chính Tây - người có tuổi tác gần gũi với chúng nhất.
Nếu gây ra họa, bị bố mẹ biết, bị ông nội biết, cùng lắm cũng chỉ bị mắng một trận là xong chuyện. Nhưng nếu để Lục Chính Tây bắt gặp, vậy thì tiêu đời.
Lục Chính Tây cũng chẳng mắng chửi gì, anh chỉ cần trừng mắt lên là đủ khiến hai cậu rét run.
Lục Chính Tây chưa bao giờ nói nhảm với những đứa cháu nghịch ngợm trong nhà. Cách dạy dỗ của anh rất đơn giản và trực diện: đánh, phạt.
Đương nhiên, anh cũng không phải kiểu người thô bạo, đánh đập người khác vô cớ, anh sẽ cho chúng cơ hội phản kháng, chỉ cần chúng đánh thắng được anh.
Nếu đánh không lại, vậy thì phải ngoan ngoãn chịu phạt. Sau đó, tự giác ra sân đứng tấn, kiểm điểm bản thân.
Lục Chính Tây thay quần áo xong đi ra, thấy Lục Tư Khôn và Tiêu Chí Dương ủ rũ cụp đuôi, anh nói thẳng: "Hai đứa lên đi."
"Hả?" Hai cậu ngơ ngác nhìn nhau.
Lục Chính Tây: "Thua thì đứng tấn bốn tiếng."
Tiêu Chí Dương vội vàng nói: "Cậu ơi, chúng ta vẫn nên đấu với cậu từng người một ạ."
Bình thường, đấu với cậu một chọi một, nếu thua cũng chỉ bị phạt đứng tấn hai tiếng thôi!
Hai cậu tự biết rõ bản thân, dù có đấu một chọi một hay mười đấu một thì cũng đều thua Lục Chính Tây như thường.
Thua là kết cục đã định, đứng hai tiếng hay bốn tiếng, chỉ có kẻ ngốc mới không biết chọn bên nào.
Nhưng giờ phút này không phải lúc để lựa chọn. Lục Chính Tây thản nhiên nói: "Còn léo nhéo nữa là sáu tiếng."
Tiêu Chí Dương lập tức ngậm miệng.
...
Hôm nay, ông nội Lục đi họp.
Vừa hay, Giang Viễn Triều cũng tham dự cuộc họp đó. Tan họp, ông nội Lục mời Giang Viễn Triều đến nhà ăn cơm.
Vừa đến cổng, nghe thấy tiếng động phát ra từ trong sân, Giang Viễn Triều thắc mắc, ông nội Lục cười giải thích:
"Chắc là thằng Chính Tây nhà tôi lại đang huấn luyện mấy đứa cháu trai đấy mà."
Dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng ông cũng tò mò, không biết hôm nay là vì chuyện gì mà lại ầm ĩ hơn cả mấy hôm trước.
Giang Viễn Triều cười nói: "Chính Tây giỏi võ, có cậu ấy dạy dỗ, chắc chắn là thân thủ của Tự Văn và mấy đứa nhỏ khác cũng khá lắm. Mấy đứa nhà tôi thì kém xa."
Ông nội Lục chỉ cười mà không nói gì.
Hai người bước vào nhà, nhìn thấy Lục Chính Tây đứng thẳng người như cây trúc, vẻ mặt điềm tĩnh, quần áo tóc tai đều gọn gàng.
Lục Tư Khôn và Tiêu Chí Dương thì đang nằm bò trên đất, nhăn nhó kêu la thảm thiết: "... Chú... Chú út... Thôi mà... Cháu... Cháu không đứng dậy nổi nữa..."
Tha cho chúng cháu, cho chúng cháu đi đứng tấn còn hơn.
Tiêu Chí Dương cũng muốn lên tiếng cầu xin nhưng vừa định lên tiếng thì đã nhìn thấy người đứng ở cửa, cậu mừng rỡ kêu lên: "Ông ngoại, ông về rồi ạ!"
"Chú Giang, chú đến rồi ạ!"
Nếu chỉ có ông nội thì có lẽ không ăn thua, nhưng nếu có cả chú Giang ở đây thì chắc chắn là cậu sẽ thoát nạn. Chú út đâu thể nào trước mặt khách mà đánh cháu được.
Còn Lục Tư Khôn thì thấy Lục Chính Tây quá nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén khiến cậu sợ hãi, hễ có thể là cậu tìm cách lảng tránh.
Giờ phút này bị Lục Chính Tây nhìn chằm chằm, trong lòng cậu vô cùng thấp thỏm bất an.
Tiêu Chí Dương thì ngốc nghếch, tính tình tùy tiện, lại chẳng hay để bụng chuyện gì, bình thường cũng không sợ Lục Chính Tây là mấy.
Nhưng vì hai ngày trước vừa bị phạt, bây giờ chân cậu vẫn còn run, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Lục Chính Tây, trong lòng cậu cũng có chút sợ hãi.
Thấy phản ứng của hai cậu, Lục Chính Tây càng nhíu mày hơn, lông mày của anh sắp nhíu thành chữ "xuyên" đến nơi.
Hai đứa nhóc này, một đứa là cháu trai, một đứa là cháu ngoại. Trước đây, khi anh chưa đi bộ đội, anh thường xuyên dẫn hai đứa đi chơi cùng.
Sau này, khi anh đi bộ đội, thời gian ở nhà ít ỏi, anh cũng chỉ hay tiếp xúc với Lục Tự Văn, còn những đứa khác thì ít khi gặp mặt.
Chính vì ít tiếp xúc nên anh không ngờ chúng lại lớn lên như thế này!
Lục Tư Khôn cũng sắp mười chín tuổi rồi, bây giờ là thời bình, không cần cậu phải gánh vác giang sơn xã tắc, lập nên chiến công hiển hách gì.
Nhưng ở cái tuổi này rồi mà cậu vẫn như đứa trẻ con, hành động thì rụt rè, suy nghĩ thì ngây thơ, vậy mà lại có thể làm ra chuyện đánh bóng vào mặt con gái nhà người ta.
Tiêu Chí Dương cũng chẳng khá hơn, suốt ngày như đứa trẻ con, lúc nào cũng sồn sồn, gây chuyện thị phi, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
"Cả hai đứa, ra sân sau cho chú."
Nghe Lục Chính Tây nói vậy, Lục Tư Khôn và Tiêu Chí Dương len lén nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ mặt "sống không bằng chết" trong mắt đối phương.
Lục Chính Tây chỉ hơn Lục Tư Khôn và Tiêu Chí Dương khoảng bảy, tám tuổi, hồi bé, chúng thường xuyên bám theo sau mông Lục Chính Tây, đáng lẽ ra chúng không nên sợ anh mới đúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng, trong số các bậc trưởng bối trong nhà họ Lục, người mà chúng sợ nhất chính là Lục Chính Tây - người có tuổi tác gần gũi với chúng nhất.
Nếu gây ra họa, bị bố mẹ biết, bị ông nội biết, cùng lắm cũng chỉ bị mắng một trận là xong chuyện. Nhưng nếu để Lục Chính Tây bắt gặp, vậy thì tiêu đời.
Lục Chính Tây cũng chẳng mắng chửi gì, anh chỉ cần trừng mắt lên là đủ khiến hai cậu rét run.
Lục Chính Tây chưa bao giờ nói nhảm với những đứa cháu nghịch ngợm trong nhà. Cách dạy dỗ của anh rất đơn giản và trực diện: đánh, phạt.
Đương nhiên, anh cũng không phải kiểu người thô bạo, đánh đập người khác vô cớ, anh sẽ cho chúng cơ hội phản kháng, chỉ cần chúng đánh thắng được anh.
Nếu đánh không lại, vậy thì phải ngoan ngoãn chịu phạt. Sau đó, tự giác ra sân đứng tấn, kiểm điểm bản thân.
Lục Chính Tây thay quần áo xong đi ra, thấy Lục Tư Khôn và Tiêu Chí Dương ủ rũ cụp đuôi, anh nói thẳng: "Hai đứa lên đi."
"Hả?" Hai cậu ngơ ngác nhìn nhau.
Lục Chính Tây: "Thua thì đứng tấn bốn tiếng."
Tiêu Chí Dương vội vàng nói: "Cậu ơi, chúng ta vẫn nên đấu với cậu từng người một ạ."
Bình thường, đấu với cậu một chọi một, nếu thua cũng chỉ bị phạt đứng tấn hai tiếng thôi!
Hai cậu tự biết rõ bản thân, dù có đấu một chọi một hay mười đấu một thì cũng đều thua Lục Chính Tây như thường.
Thua là kết cục đã định, đứng hai tiếng hay bốn tiếng, chỉ có kẻ ngốc mới không biết chọn bên nào.
Nhưng giờ phút này không phải lúc để lựa chọn. Lục Chính Tây thản nhiên nói: "Còn léo nhéo nữa là sáu tiếng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Chí Dương lập tức ngậm miệng.
...
Hôm nay, ông nội Lục đi họp.
Vừa hay, Giang Viễn Triều cũng tham dự cuộc họp đó. Tan họp, ông nội Lục mời Giang Viễn Triều đến nhà ăn cơm.
Vừa đến cổng, nghe thấy tiếng động phát ra từ trong sân, Giang Viễn Triều thắc mắc, ông nội Lục cười giải thích:
"Chắc là thằng Chính Tây nhà tôi lại đang huấn luyện mấy đứa cháu trai đấy mà."
Dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng ông cũng tò mò, không biết hôm nay là vì chuyện gì mà lại ầm ĩ hơn cả mấy hôm trước.
Giang Viễn Triều cười nói: "Chính Tây giỏi võ, có cậu ấy dạy dỗ, chắc chắn là thân thủ của Tự Văn và mấy đứa nhỏ khác cũng khá lắm. Mấy đứa nhà tôi thì kém xa."
Ông nội Lục chỉ cười mà không nói gì.
Hai người bước vào nhà, nhìn thấy Lục Chính Tây đứng thẳng người như cây trúc, vẻ mặt điềm tĩnh, quần áo tóc tai đều gọn gàng.
Lục Tư Khôn và Tiêu Chí Dương thì đang nằm bò trên đất, nhăn nhó kêu la thảm thiết: "... Chú... Chú út... Thôi mà... Cháu... Cháu không đứng dậy nổi nữa..."
Tha cho chúng cháu, cho chúng cháu đi đứng tấn còn hơn.
Tiêu Chí Dương cũng muốn lên tiếng cầu xin nhưng vừa định lên tiếng thì đã nhìn thấy người đứng ở cửa, cậu mừng rỡ kêu lên: "Ông ngoại, ông về rồi ạ!"
"Chú Giang, chú đến rồi ạ!"
Nếu chỉ có ông nội thì có lẽ không ăn thua, nhưng nếu có cả chú Giang ở đây thì chắc chắn là cậu sẽ thoát nạn. Chú út đâu thể nào trước mặt khách mà đánh cháu được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro