Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 50
2024-09-07 21:31:26
Nghĩ nghĩ, Lục Tự Đình do dự một hồi lâu, liền lên tiếng an ủi:
"Ti Vũ, đây đều là chuyện của người lớn. Thật ra cũng không liên quan gì đến chúng ta, cậu đừng nghĩ nhiều nữa."
Nghe Lục Tự Đình nói, ánh mắt Giang Ti Vũ trở nên lạnh lẽo.
Nói nghe dễ thật, đương nhiên không liên quan đến cậu. Nếu bố cậu cũng tìm mẹ kế cho cậu, xem cậu có còn nói được những lời này không.
Mấy năm nay, Giang Viện Triều vẫn luôn ở miền Nam, hai bố con họ gặp nhau rất ít.
Khoảng thời gian trước Giang Viện Triều trở về, cô đã cố gắng tiếp xúc nhiều với Giang Viện Triều hơn, bồi dưỡng tình cảm cha con, nhưng cho đến bây giờ, giữa họ vẫn còn khoảng cách rất lớn.
Mỗi lần ánh mắt Giang Viện Triều rơi vào người cô, cô đều cảm thấy ánh mắt của ông rất nghiêm khắc, rất sắc bén, dường như có thể nhìn thấu cô.
Cô sợ Giang Viện Triều.
Mối quan hệ giữa hai bố con họ vốn đã không tốt. Bằng không Giang Viện Triều cũng sẽ không đến nỗi không thèm giúp cô xin một tiếng để cô vào học đại học Hoa.
Nếu như Giang Viện Triều tái hôn, có gia đình mới, có con cái mới, vậy chẳng phải càng thêm mặc kệ cô sao? Cuộc sống của cô, còn có thể tốt hơn được sao?
Nói thì hay lắm. Nhưng một khi có mẹ kế, khẳng định sẽ có cha dượng.
Cũng đừng tưởng cô không biết, Giang Viện Triều bây giờ chức cao vọng trọng, không ít người muốn tiếp cận ông.
Có một số người phụ nữ, cùng lắm chỉ hơn cô vài tuổi, đã muốn chiếm tiện nghi của cô, làm mẹ kế của cô, thật là không biết xấu hổ.
Trong lòng Giang Ti Vũ có rất nhiều suy nghĩ, nhưng cho dù là trước mặt Lục Tự Đình, cô cũng không dám biểu hiện ra.
Giang Ti Vũ cười gượng gạo, thấp giọng nói: "Ừm, mình không nghĩ nữa, dù sao mình cũng chẳng làm được gì. Đi thôi."
Nói xong, cô đang muốn ngồi lên xe đạp, lúc ngẩng đầu lên lại sững sờ.
Lục Tự Đình thấy vậy, liền nhìn theo ánh mắt của cô bạn, nhìn thấy chiếc xe đang đỗ ở đầu ngõ: "Kia là cảnh vệ của bố cậu phải không? Sao anh ta lại..."
Nhìn thấy Giang Thiên Ca ngồi sau xe Trịnh Văn Hoa, Lục Tự Đình quay đầu nhìn Giang Ti Vũ.
Giang Ti Vũ đầu tiên là sững sờ, sau đó nghĩ đến một khả năng, cô tức giận nghiến răng.
Là cảnh vệ, Trịnh Văn Hoa không thể tùy tiện lái xe ra ngoài. Hai ngày trước cô phải đến bệnh viện truyền nước, muốn nhờ Trịnh Văn Hoa đưa đi cũng không được.
Thế mà bây giờ, Trịnh Văn Hoa lại lái xe đưa Giang Thiên Ca!
Chắc chắn là có người nhờ anh ta đưa đi, không cần phải nghĩ.
Giang Viện Triều và Giang Thiên Ca quen biết từ bao giờ? Bây giờ bọn họ đang có quan hệ gì?
Giang Ti Vũ nghiến răng, nhìn chằm chằm vào mặt Giang Thiên Ca.
Sau khi nói lời cảm ơn với Trịnh Văn Hoa, Giang Thiên Ca đẩy xe vào ngõ. Nhìn thấy hai người đang nhìn mình với vẻ mặt khó chịu, Giang Thiên Ca thấy khó hiểu, cảm thấy đầu óc hai người này có vấn đề.
Cô nhấc chân lên xe, muốn đạp qua, nhưng chưa kịp đạp mấy cái thì Giang Ti Vũ đã đột nhiên chắn trước mặt. Giang Thiên Ca vội vàng chống chân xuống đất, phanh xe lại.
Cô nhíu mày nhìn Giang Ti Vũ: "Cô có bệnh à, muốn chết thì ra đường lớn mà chặn xe tải, chặn xe đạp của tôi làm gì?"
Giang Ti Vũ trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca, trong mắt tràn đầy thù hận.
Nhìn thấy biểu cảm của cô ta, Giang Thiên Ca thầm mắng một tiếng thần kinh, lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Giang Ti Vũ không nhúc nhích, cô ta lên tiếng hỏi: "Vừa rồi cô đi đâu? Đi với ai?"
"Hả?" Giang Thiên Ca bật cười: "Nhà cô ở biển à? Lo chuyện bao đồng thế?"
"Hay là tôi nói tôi đi hẹn hò, cô có tin không? Thế nào, cô muốn đi báo cáo tôi à? Còn muốn tự mình hóa thân thành đội mũ đỏ đến bắt tôi?"
Đội mũ đỏ là sản phẩm của mười năm đặc biệt. Trên cánh tay họ đeo băng đỏ, công việc hàng ngày là tuần tra trên đường, bắt người mua bán tự do, hay những đôi nam nữ có cử chỉ thân mật.
(Giang Thiên Ca đang nói về Hồng Vệ Binh)
Lời nói của Giang Thiên Ca là đang mỉa mai Giang Ti Vũ, nhưng Giang Ti Vũ lại coi là thật.
Nghĩ đến việc Giang Thiên Ca thật sự có quan hệ mờ ám với Giang Viện Triều, nghĩ đến cuộc sống của mình sau khi Giang Viện Triều tái hôn, Giang Ti Vũ càng trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca hơn, hốc mắt đỏ bừng.
Cô ta chỉ vào Giang Thiên Ca, giận dữ mắng: "Con ranh con! Đồ điếm.”
"Bốp..." Giang Thiên Ca lạnh lùng nhìn cô ta: "Miệng thối như vậy, có muốn xuống hồ tắm rửa lại không?"
Giang Ti Vũ che mặt, không thể tin nổi nhìn Giang Thiên Ca. Cô ta là con gái của Giang Viện Triều, vậy mà Giang Thiên Ca dám đánh cô ta?
Giang Thiên Ca dám đánh cô ta!
Sự hận thù dâng lên trong lòng, Giang Ti Vũ vung tay, muốn tát vào mặt Giang Thiên Ca.
Giang Thiên Ca lùi về phía sau.
Xe đạp là mượn của bác gái Lý, không thể làm hỏng được, cô dắt xe vào sát tường, sau đó mới tiến về phía Giang Ti Vũ.
Đã có người muốn gây sự, cô sẽ tiếp.
...
Lục Chính Tây lái xe vào ngõ, liền nhìn thấy Giang Thiên Ca đang hùng hổ đá một người ngã xuống đất.
Khi nhìn rõ người bị đánh là ai,
Lục Chính Tây: "..."
Im lặng hai giây, anh đành phải dừng xe, mở cửa bước xuống.
"Ti Vũ, đây đều là chuyện của người lớn. Thật ra cũng không liên quan gì đến chúng ta, cậu đừng nghĩ nhiều nữa."
Nghe Lục Tự Đình nói, ánh mắt Giang Ti Vũ trở nên lạnh lẽo.
Nói nghe dễ thật, đương nhiên không liên quan đến cậu. Nếu bố cậu cũng tìm mẹ kế cho cậu, xem cậu có còn nói được những lời này không.
Mấy năm nay, Giang Viện Triều vẫn luôn ở miền Nam, hai bố con họ gặp nhau rất ít.
Khoảng thời gian trước Giang Viện Triều trở về, cô đã cố gắng tiếp xúc nhiều với Giang Viện Triều hơn, bồi dưỡng tình cảm cha con, nhưng cho đến bây giờ, giữa họ vẫn còn khoảng cách rất lớn.
Mỗi lần ánh mắt Giang Viện Triều rơi vào người cô, cô đều cảm thấy ánh mắt của ông rất nghiêm khắc, rất sắc bén, dường như có thể nhìn thấu cô.
Cô sợ Giang Viện Triều.
Mối quan hệ giữa hai bố con họ vốn đã không tốt. Bằng không Giang Viện Triều cũng sẽ không đến nỗi không thèm giúp cô xin một tiếng để cô vào học đại học Hoa.
Nếu như Giang Viện Triều tái hôn, có gia đình mới, có con cái mới, vậy chẳng phải càng thêm mặc kệ cô sao? Cuộc sống của cô, còn có thể tốt hơn được sao?
Nói thì hay lắm. Nhưng một khi có mẹ kế, khẳng định sẽ có cha dượng.
Cũng đừng tưởng cô không biết, Giang Viện Triều bây giờ chức cao vọng trọng, không ít người muốn tiếp cận ông.
Có một số người phụ nữ, cùng lắm chỉ hơn cô vài tuổi, đã muốn chiếm tiện nghi của cô, làm mẹ kế của cô, thật là không biết xấu hổ.
Trong lòng Giang Ti Vũ có rất nhiều suy nghĩ, nhưng cho dù là trước mặt Lục Tự Đình, cô cũng không dám biểu hiện ra.
Giang Ti Vũ cười gượng gạo, thấp giọng nói: "Ừm, mình không nghĩ nữa, dù sao mình cũng chẳng làm được gì. Đi thôi."
Nói xong, cô đang muốn ngồi lên xe đạp, lúc ngẩng đầu lên lại sững sờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Tự Đình thấy vậy, liền nhìn theo ánh mắt của cô bạn, nhìn thấy chiếc xe đang đỗ ở đầu ngõ: "Kia là cảnh vệ của bố cậu phải không? Sao anh ta lại..."
Nhìn thấy Giang Thiên Ca ngồi sau xe Trịnh Văn Hoa, Lục Tự Đình quay đầu nhìn Giang Ti Vũ.
Giang Ti Vũ đầu tiên là sững sờ, sau đó nghĩ đến một khả năng, cô tức giận nghiến răng.
Là cảnh vệ, Trịnh Văn Hoa không thể tùy tiện lái xe ra ngoài. Hai ngày trước cô phải đến bệnh viện truyền nước, muốn nhờ Trịnh Văn Hoa đưa đi cũng không được.
Thế mà bây giờ, Trịnh Văn Hoa lại lái xe đưa Giang Thiên Ca!
Chắc chắn là có người nhờ anh ta đưa đi, không cần phải nghĩ.
Giang Viện Triều và Giang Thiên Ca quen biết từ bao giờ? Bây giờ bọn họ đang có quan hệ gì?
Giang Ti Vũ nghiến răng, nhìn chằm chằm vào mặt Giang Thiên Ca.
Sau khi nói lời cảm ơn với Trịnh Văn Hoa, Giang Thiên Ca đẩy xe vào ngõ. Nhìn thấy hai người đang nhìn mình với vẻ mặt khó chịu, Giang Thiên Ca thấy khó hiểu, cảm thấy đầu óc hai người này có vấn đề.
Cô nhấc chân lên xe, muốn đạp qua, nhưng chưa kịp đạp mấy cái thì Giang Ti Vũ đã đột nhiên chắn trước mặt. Giang Thiên Ca vội vàng chống chân xuống đất, phanh xe lại.
Cô nhíu mày nhìn Giang Ti Vũ: "Cô có bệnh à, muốn chết thì ra đường lớn mà chặn xe tải, chặn xe đạp của tôi làm gì?"
Giang Ti Vũ trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca, trong mắt tràn đầy thù hận.
Nhìn thấy biểu cảm của cô ta, Giang Thiên Ca thầm mắng một tiếng thần kinh, lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Giang Ti Vũ không nhúc nhích, cô ta lên tiếng hỏi: "Vừa rồi cô đi đâu? Đi với ai?"
"Hả?" Giang Thiên Ca bật cười: "Nhà cô ở biển à? Lo chuyện bao đồng thế?"
"Hay là tôi nói tôi đi hẹn hò, cô có tin không? Thế nào, cô muốn đi báo cáo tôi à? Còn muốn tự mình hóa thân thành đội mũ đỏ đến bắt tôi?"
Đội mũ đỏ là sản phẩm của mười năm đặc biệt. Trên cánh tay họ đeo băng đỏ, công việc hàng ngày là tuần tra trên đường, bắt người mua bán tự do, hay những đôi nam nữ có cử chỉ thân mật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(Giang Thiên Ca đang nói về Hồng Vệ Binh)
Lời nói của Giang Thiên Ca là đang mỉa mai Giang Ti Vũ, nhưng Giang Ti Vũ lại coi là thật.
Nghĩ đến việc Giang Thiên Ca thật sự có quan hệ mờ ám với Giang Viện Triều, nghĩ đến cuộc sống của mình sau khi Giang Viện Triều tái hôn, Giang Ti Vũ càng trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca hơn, hốc mắt đỏ bừng.
Cô ta chỉ vào Giang Thiên Ca, giận dữ mắng: "Con ranh con! Đồ điếm.”
"Bốp..." Giang Thiên Ca lạnh lùng nhìn cô ta: "Miệng thối như vậy, có muốn xuống hồ tắm rửa lại không?"
Giang Ti Vũ che mặt, không thể tin nổi nhìn Giang Thiên Ca. Cô ta là con gái của Giang Viện Triều, vậy mà Giang Thiên Ca dám đánh cô ta?
Giang Thiên Ca dám đánh cô ta!
Sự hận thù dâng lên trong lòng, Giang Ti Vũ vung tay, muốn tát vào mặt Giang Thiên Ca.
Giang Thiên Ca lùi về phía sau.
Xe đạp là mượn của bác gái Lý, không thể làm hỏng được, cô dắt xe vào sát tường, sau đó mới tiến về phía Giang Ti Vũ.
Đã có người muốn gây sự, cô sẽ tiếp.
...
Lục Chính Tây lái xe vào ngõ, liền nhìn thấy Giang Thiên Ca đang hùng hổ đá một người ngã xuống đất.
Khi nhìn rõ người bị đánh là ai,
Lục Chính Tây: "..."
Im lặng hai giây, anh đành phải dừng xe, mở cửa bước xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro