Thập Niên 80: Thủ Trưởng, Ôm Một Cái!
Làm Con Anh Đún...
Thanh Tri Hứa
2024-08-17 21:07:17
Dì Lưu lắc đầu nói: "Không có, đồng chí Quý bề bộn nhiều việc, cho dù thỉnh thoảng muốn chạy bộ thì cũng là sau bảy giờ, năm giờ chạy hình như chỉ mới có một lần, là lần mà Tử Thư trốn học đó, xem như hình phạt."
Hình phạt? Vậy ngày hôm qua Quý Tử Thư làm sai cái gì à?
"Đừng nhìn tôi như vậy, lần trốn học đó là chuyện lúc mười hai tuổi rồi, từ đó về sau tôi chưa từng bị phạt lần nào nữa." Quý Tử Thư tức giận nhìn Khương Tuệ Ninh rồi giải thích.
"Vậy sao hôm nay lại thế?" Khương Tuệ Ninh không rõ.
"Sao mà tôi biết được."
Thật ra trong đầu Khương Tuệ Ninh có một suy đoán, nhưng cô lại khó nói ra miệng được, có phải là vì Quý Thần Nham lớn tuổi rồi khó ngủ không, chuyện này cũng không phải là vô căn cứ, người xưa nói rất đúng, ba mươi năm đầu ngủ say như chết, ba mươi năm sau ngủ mãi không được...
Hình như anh đã vào tuổi khó ngủ rồi.
Ngủ không được thì giày vò con trai như thế sao? Vậy làm con của anh đúng là thê thảm quá!
Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh định hôm nay sẽ đi gặp mợ, nhưng trời lại bắt đầu mưa nhẹ, nên tạm thời cô lại không muốn ra ngoài.
Chờ khi trời mưa đã tạnh thì cũng đã qua giờ ăn cơm, bây giờ cũng đã muộn rồi, thật vất vả mới có thể làm hoàn hảo như vậy, giờ chỉ có thể ở nhà hưởng thụ một mình,
Ai… Đúng là trời không nguyện lòng người.
Dì Lưu hình như cũng nhìn ra cô có phiền muộn, liền cầm theo rổ đến trước cửa hỏi: “Đồng chí tiểu Khương, tôi phải đi mua đồ ăn, cô có muốn đi dạo một chút không?”
“Được.” Khương Tuệ Ninh bây giờ cũng không có từ chối, đứng dậy theo dì Lưu ra ngoài.
Sau khi ra cửa, Khương Tuệ Ninh nhìn thấy ở bên ngoài rất mới lạ, có rất nhiều tòa cao tầng, bỗng nhiên cô nhìn thấy cảnh tượng này hoàn toàn không giống như hiện tại của cô, cô cảm thấy cực kỳ xa lạ.
Trước kia chỉ có thể thấy những hình ảnh này trên tivi, bây giờ chính bản thân cô tham gia vào trong đó, liền cảm thấy thật huyễn huyễn, phi thực tế.
Dì Lưu nghĩ Khương Tuệ Ninh rất khó mới có thể ra ngoài một chuyến, mua đồ ăn xong còn cố ý đưa cô đi đến nơi mà đồng chí Quý đang làm việc dạo một vòng.
Khương Tuệ Ninh thấy dòng chữ lớn bộ tổng chỉ huy ở bên ngoài cửa, lính gác hoàn toàn là cầm súng đạn thật, và đứng vô cùng nghiêm trang.
Một đường đi đến cứ ba bước là lại có một người canh, canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, cũng không biết bên trong là dạng gì, cô cách một cánh cửa lớn nhìn xung quanh, mỗi chỗ liếc qua một cái.
“Lãnh đạo, đồng chí Khương đến đón anh tan tầm.”
Trần Huy là thư ký của Quý Thần Nham, thời điểm đi huyện Dung đón Khương Tuệ Ninh thì anh ấy cũng đi cùng, nên đương nhiên cũng biết cô, khi anh ấy ra cửa bộ chỉ huy thì đã nhìn thấy người, anh lập tức lên tiếng nhắc nhở lãnh đạo của mình.
Qúy Thần Nham nghe vậy liền ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô, bước chân của anh dừng lại một chút, sau đó đi qua chỗ mà cô đang đứng.
“Sao lại đến đây?”
Khương Tuệ Ninh đang hỏi dì Lưu lúc nào thì đi về, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Hình phạt? Vậy ngày hôm qua Quý Tử Thư làm sai cái gì à?
"Đừng nhìn tôi như vậy, lần trốn học đó là chuyện lúc mười hai tuổi rồi, từ đó về sau tôi chưa từng bị phạt lần nào nữa." Quý Tử Thư tức giận nhìn Khương Tuệ Ninh rồi giải thích.
"Vậy sao hôm nay lại thế?" Khương Tuệ Ninh không rõ.
"Sao mà tôi biết được."
Thật ra trong đầu Khương Tuệ Ninh có một suy đoán, nhưng cô lại khó nói ra miệng được, có phải là vì Quý Thần Nham lớn tuổi rồi khó ngủ không, chuyện này cũng không phải là vô căn cứ, người xưa nói rất đúng, ba mươi năm đầu ngủ say như chết, ba mươi năm sau ngủ mãi không được...
Hình như anh đã vào tuổi khó ngủ rồi.
Ngủ không được thì giày vò con trai như thế sao? Vậy làm con của anh đúng là thê thảm quá!
Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh định hôm nay sẽ đi gặp mợ, nhưng trời lại bắt đầu mưa nhẹ, nên tạm thời cô lại không muốn ra ngoài.
Chờ khi trời mưa đã tạnh thì cũng đã qua giờ ăn cơm, bây giờ cũng đã muộn rồi, thật vất vả mới có thể làm hoàn hảo như vậy, giờ chỉ có thể ở nhà hưởng thụ một mình,
Ai… Đúng là trời không nguyện lòng người.
Dì Lưu hình như cũng nhìn ra cô có phiền muộn, liền cầm theo rổ đến trước cửa hỏi: “Đồng chí tiểu Khương, tôi phải đi mua đồ ăn, cô có muốn đi dạo một chút không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được.” Khương Tuệ Ninh bây giờ cũng không có từ chối, đứng dậy theo dì Lưu ra ngoài.
Sau khi ra cửa, Khương Tuệ Ninh nhìn thấy ở bên ngoài rất mới lạ, có rất nhiều tòa cao tầng, bỗng nhiên cô nhìn thấy cảnh tượng này hoàn toàn không giống như hiện tại của cô, cô cảm thấy cực kỳ xa lạ.
Trước kia chỉ có thể thấy những hình ảnh này trên tivi, bây giờ chính bản thân cô tham gia vào trong đó, liền cảm thấy thật huyễn huyễn, phi thực tế.
Dì Lưu nghĩ Khương Tuệ Ninh rất khó mới có thể ra ngoài một chuyến, mua đồ ăn xong còn cố ý đưa cô đi đến nơi mà đồng chí Quý đang làm việc dạo một vòng.
Khương Tuệ Ninh thấy dòng chữ lớn bộ tổng chỉ huy ở bên ngoài cửa, lính gác hoàn toàn là cầm súng đạn thật, và đứng vô cùng nghiêm trang.
Một đường đi đến cứ ba bước là lại có một người canh, canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, cũng không biết bên trong là dạng gì, cô cách một cánh cửa lớn nhìn xung quanh, mỗi chỗ liếc qua một cái.
“Lãnh đạo, đồng chí Khương đến đón anh tan tầm.”
Trần Huy là thư ký của Quý Thần Nham, thời điểm đi huyện Dung đón Khương Tuệ Ninh thì anh ấy cũng đi cùng, nên đương nhiên cũng biết cô, khi anh ấy ra cửa bộ chỉ huy thì đã nhìn thấy người, anh lập tức lên tiếng nhắc nhở lãnh đạo của mình.
Qúy Thần Nham nghe vậy liền ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô, bước chân của anh dừng lại một chút, sau đó đi qua chỗ mà cô đang đứng.
“Sao lại đến đây?”
Khương Tuệ Ninh đang hỏi dì Lưu lúc nào thì đi về, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro