Thập Niên 80: Tiếng Lòng Của Cô Vợ Nhỏ
Chương 9
2024-10-14 02:22:32
Tống Lương vỗ vỗ vai anh ta: “Chú lấy mạng mình đảm bảo thì cậu đã tin chưa. Cố gắng học tập, đừng nói với ai hết, cũng đừng hỏi tôi là tin tức này từ đâu ra. Cứ chờ một tháng sau là sẽ biết, chẳng lẽ một tháng mà cậu không thể chờ nổi hay sao?”
Sau đó, ông đứng dậy, gọi Tống Ngọc Noãn và Tống Minh Thịnh về nhà.
Sau khi mấy người họ rời đi, thanh niên tri thức Tôn mới sực tỉnh, vội vàng chạy vào trong nhà, lấy món đồ ở dưới gầm giường ra, nghĩ nghĩ rồi lại giấu đi. Trước mắt khoan đưa cho Lâm Tình đã, chờ một tháng sau rồi tính.
Khi ba cha con nhà họ Tống về đến nhà thì ông nội bà nội cũng không có nhà, nghe nói là đã lên huyện thành rồi.
Hạ Quế Lan bảo con gái vào nhà nghỉ ngơi, còn bảo cậu em trai ở nhà với cô. Tống Lương ôm một bụng tâm sự, cùng vợ và em gái đi ra đồng làm việc.
Ông ấy là đại đội trưởng, bây giờ lại đang là thời điểm cày bừa vụ xuân, còn phải chỉ huy công việc nữa.
Đi được vài bước, ông ấy đã nghe thấy giọng của con gái mình vang lên từ đằng sau: [Cái chức đại đội trưởng của ba mình cũng chán thật, vừa không có uy tín lại vừa không được lòng người ta, trong nhà lại còn nghèo đến không xu dính túi.]
Nghe vậy, mặt Tống Lương đỏ bừng cả lên.
Không muốn nghe nữa, ông vội vàng bước nhanh hơn.
Nhưng giọng nói đó vẫn truyền đến:
[Nhị Đạo Hà này nghèo như vậy, thôn dân còn không đồng tâm, tài nguyên thì cằn cỗi, muốn phát triển được cũng khó. Còn không bằng ba mình từ chức mà đi làm buôn bán, đến lúc đó khéo mình lại thành nhà giàu đời hai cũng nên.]
Tống Ngọc Noãn lắc lắc bàn tay nhỏ của mình, ừ, vẫn nên nghĩ cách để ba cô từ cái chức đại đội trưởng này đi.
Thời điểm này mà làm buôn bàn thì sẽ tích lũy được tài sản rất nhanh.
Cho dù có là hạt dưa rang lên thì vẫn có thể bán được thành ‘vạn nguyên hộ’ ấy chứ.
Cô đuổi theo vài bước, định bàn bạc với ba mẹ về chuyện nên nhanh chóng từ chức sớm đi. Nhưng ba người kia lại đi rất nhanh, mới đó mà đã chẳng thấy bóng dáng đâu cả, khiến cô không thể không kéo em trai mình vào lại trong nhà, chuẩn bị nghỉ trưa.
Hai chị em còn đang ngủ mơ mơ màng màng thì loáng thoáng nghe thấy ngoài sân có người kêu: "Tiểu Noãn, Tiểu Noãn... Chú là chú út này."
Ngay sau đó, bà cụ tống đã mắng chú ta: “Con nhỏ tiếng một chút, đừng dọa Tiểu Noãn.”
Tống Ngọc Noãn sửng sốt vài giây rồi bò dậy mở cửa sổ.
Người đang đẩy chiếc xe đạp đi vào là Tống Niên - con trai thứ ba của ông cụ Tống. Chú ta sống ở huyện thành với vợ và con trai, hiện đang làm công nhân tạm thời trong nhà máy gỗ của huyện thành.
Chú út mặc một cái áo kiểu Tôn Trung Sơn, bên trên có gài một cây bút máy, mái tóc rẽ ngôi giữa bóng mượt, ai không biết khéo còn tưởng chú ta là giám đốc nhà máy gỗ ấy chứ.
Nhưng thực tế thì chú út của cô chỉ là một trong những người phụ trách khiêng ván gỗ trong nhà máy thôi, là những người làm việc vất vả mệt nhọc nhất, thu nhập thấp nhất, lại còn phải thuê nhà để ở nữa. Chẳng những không dư được đồng nào để báo hiếu với cha mẹ, lại còn để bà cụ Tống phải vụng trộm trợ cấp cho họ nữa.
Nếu không thì nhà họ Tổng cũng đã không nghèo đến nông nổi này.
[Tuy rằng cái chú út này khá ích kỷ, nhưng coi như là vẫn có tâm. Sau khi ba mình tự sát, chú ấy đã đến cầu xin Lâm Tình giơ cao đánh khẽ mà buông tha cho nhà họ Tống, Lâm Tình nói rằng chỉ cần chú ấy vào tù rồi giúp cô ta xử lý Vương Trụ Tử thì cô ta sẽ buông tha cho bọn họ. Vì vậy, chú út đã vào tù, tội danh là phóng hỏa nhà kho của nhà máy gỗ. Kết quả là chú ấy và Vương Trụ Tử đều bị trừng phạt cùng nhau luôn, thật là ngốc!]
Ngực bà cụ Tống run lên, nhưng bà cụ giả vờ như không nghe thấy, đạp đứa con trai út còn đang đứng sững kia một cái: “Sao lại đứng đực ra thế? Không phải con có chuyện gì muốn nói với Tiểu Noãn à?”
Tống Niên lúc nãy bị ba mẹ khoa chân múa tay nên cũng có biết được đại khái câu chuyện, giờ lại đột nhiên bị mẹ mình đá cho một cái mà ngồi chổm hổm.
Tống Minh Thịnh đứng ở bệ cửa sổ, che miệng lại cười khúc khích.
Tống Niên vội vàng đứng dậy, hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, sau đó đi đến bên cửa sổ, nói với Tống Ngọc Noãn đang ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tiểu Noãn, chú út đã hỏi thăm giúp cháu rồi, Trường trung học phổ thông Số Hai có thể nhận cháu vào học, nhưng phải đầu tháng chín thì trường mới khai giảng, cũng phải chuyển hồ sơ về trường nữa.”
Nguyên chủ mười bảy tuổi, năm ngoái tốt nghiệp trung học cơ sở, nhưng thi trượt vào trường phổ thông của tỉnh.
Tống Ngọc Noãn thực sự không muốn đi học.
Mấy người trong nhà này đều không tệ, nếu được thì cô chỉ muốn làm con cá muối, nằm rịt ở nhà thôi.
“Còn có một tin tức khác nữa là huyện chúng ta đã xây xong nhà máy điện tử, đang công khai tuyển dụng công nhân, nếu cháu thích, chú sẽ dẫn cháu lên huyện để đăng ký.”
Tống Ngọc Noãn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai cháu sẽ đăng ký, dù sao thì đến tháng 9 mới phải nhập học mà."
Người nhà họ Tống cũng không phản đối, bây giờ Tiểu Noãn nói cái gì thì chính là cái đấy.
*
Sau đó, ông đứng dậy, gọi Tống Ngọc Noãn và Tống Minh Thịnh về nhà.
Sau khi mấy người họ rời đi, thanh niên tri thức Tôn mới sực tỉnh, vội vàng chạy vào trong nhà, lấy món đồ ở dưới gầm giường ra, nghĩ nghĩ rồi lại giấu đi. Trước mắt khoan đưa cho Lâm Tình đã, chờ một tháng sau rồi tính.
Khi ba cha con nhà họ Tống về đến nhà thì ông nội bà nội cũng không có nhà, nghe nói là đã lên huyện thành rồi.
Hạ Quế Lan bảo con gái vào nhà nghỉ ngơi, còn bảo cậu em trai ở nhà với cô. Tống Lương ôm một bụng tâm sự, cùng vợ và em gái đi ra đồng làm việc.
Ông ấy là đại đội trưởng, bây giờ lại đang là thời điểm cày bừa vụ xuân, còn phải chỉ huy công việc nữa.
Đi được vài bước, ông ấy đã nghe thấy giọng của con gái mình vang lên từ đằng sau: [Cái chức đại đội trưởng của ba mình cũng chán thật, vừa không có uy tín lại vừa không được lòng người ta, trong nhà lại còn nghèo đến không xu dính túi.]
Nghe vậy, mặt Tống Lương đỏ bừng cả lên.
Không muốn nghe nữa, ông vội vàng bước nhanh hơn.
Nhưng giọng nói đó vẫn truyền đến:
[Nhị Đạo Hà này nghèo như vậy, thôn dân còn không đồng tâm, tài nguyên thì cằn cỗi, muốn phát triển được cũng khó. Còn không bằng ba mình từ chức mà đi làm buôn bán, đến lúc đó khéo mình lại thành nhà giàu đời hai cũng nên.]
Tống Ngọc Noãn lắc lắc bàn tay nhỏ của mình, ừ, vẫn nên nghĩ cách để ba cô từ cái chức đại đội trưởng này đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời điểm này mà làm buôn bàn thì sẽ tích lũy được tài sản rất nhanh.
Cho dù có là hạt dưa rang lên thì vẫn có thể bán được thành ‘vạn nguyên hộ’ ấy chứ.
Cô đuổi theo vài bước, định bàn bạc với ba mẹ về chuyện nên nhanh chóng từ chức sớm đi. Nhưng ba người kia lại đi rất nhanh, mới đó mà đã chẳng thấy bóng dáng đâu cả, khiến cô không thể không kéo em trai mình vào lại trong nhà, chuẩn bị nghỉ trưa.
Hai chị em còn đang ngủ mơ mơ màng màng thì loáng thoáng nghe thấy ngoài sân có người kêu: "Tiểu Noãn, Tiểu Noãn... Chú là chú út này."
Ngay sau đó, bà cụ tống đã mắng chú ta: “Con nhỏ tiếng một chút, đừng dọa Tiểu Noãn.”
Tống Ngọc Noãn sửng sốt vài giây rồi bò dậy mở cửa sổ.
Người đang đẩy chiếc xe đạp đi vào là Tống Niên - con trai thứ ba của ông cụ Tống. Chú ta sống ở huyện thành với vợ và con trai, hiện đang làm công nhân tạm thời trong nhà máy gỗ của huyện thành.
Chú út mặc một cái áo kiểu Tôn Trung Sơn, bên trên có gài một cây bút máy, mái tóc rẽ ngôi giữa bóng mượt, ai không biết khéo còn tưởng chú ta là giám đốc nhà máy gỗ ấy chứ.
Nhưng thực tế thì chú út của cô chỉ là một trong những người phụ trách khiêng ván gỗ trong nhà máy thôi, là những người làm việc vất vả mệt nhọc nhất, thu nhập thấp nhất, lại còn phải thuê nhà để ở nữa. Chẳng những không dư được đồng nào để báo hiếu với cha mẹ, lại còn để bà cụ Tống phải vụng trộm trợ cấp cho họ nữa.
Nếu không thì nhà họ Tổng cũng đã không nghèo đến nông nổi này.
[Tuy rằng cái chú út này khá ích kỷ, nhưng coi như là vẫn có tâm. Sau khi ba mình tự sát, chú ấy đã đến cầu xin Lâm Tình giơ cao đánh khẽ mà buông tha cho nhà họ Tống, Lâm Tình nói rằng chỉ cần chú ấy vào tù rồi giúp cô ta xử lý Vương Trụ Tử thì cô ta sẽ buông tha cho bọn họ. Vì vậy, chú út đã vào tù, tội danh là phóng hỏa nhà kho của nhà máy gỗ. Kết quả là chú ấy và Vương Trụ Tử đều bị trừng phạt cùng nhau luôn, thật là ngốc!]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngực bà cụ Tống run lên, nhưng bà cụ giả vờ như không nghe thấy, đạp đứa con trai út còn đang đứng sững kia một cái: “Sao lại đứng đực ra thế? Không phải con có chuyện gì muốn nói với Tiểu Noãn à?”
Tống Niên lúc nãy bị ba mẹ khoa chân múa tay nên cũng có biết được đại khái câu chuyện, giờ lại đột nhiên bị mẹ mình đá cho một cái mà ngồi chổm hổm.
Tống Minh Thịnh đứng ở bệ cửa sổ, che miệng lại cười khúc khích.
Tống Niên vội vàng đứng dậy, hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, sau đó đi đến bên cửa sổ, nói với Tống Ngọc Noãn đang ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tiểu Noãn, chú út đã hỏi thăm giúp cháu rồi, Trường trung học phổ thông Số Hai có thể nhận cháu vào học, nhưng phải đầu tháng chín thì trường mới khai giảng, cũng phải chuyển hồ sơ về trường nữa.”
Nguyên chủ mười bảy tuổi, năm ngoái tốt nghiệp trung học cơ sở, nhưng thi trượt vào trường phổ thông của tỉnh.
Tống Ngọc Noãn thực sự không muốn đi học.
Mấy người trong nhà này đều không tệ, nếu được thì cô chỉ muốn làm con cá muối, nằm rịt ở nhà thôi.
“Còn có một tin tức khác nữa là huyện chúng ta đã xây xong nhà máy điện tử, đang công khai tuyển dụng công nhân, nếu cháu thích, chú sẽ dẫn cháu lên huyện để đăng ký.”
Tống Ngọc Noãn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai cháu sẽ đăng ký, dù sao thì đến tháng 9 mới phải nhập học mà."
Người nhà họ Tống cũng không phản đối, bây giờ Tiểu Noãn nói cái gì thì chính là cái đấy.
*
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro