Thập Niên 80: Tiếng Lòng Của Cô Vợ Nhỏ
Đây Là Cái Kết...
2024-10-14 02:22:32
“Bà dám đánh bà nội tôi à, tôi liều mạng với bà.” Sau khi phản ứng lại, Tống Ngọc Noãn cũng nhảy ra như một con thỏ nhỏ, từ phía sau nắm lấy cánh tay của bà Vương, bắt đầu cào vào nách bà ta.
Bà Vương đột nhiên bật cười ha hả, khiến bà cụ Tống giật mình hết hồn.
Mấy bà cụ đi theo đến cũng vội vàng tới tách hai người ra.
Bà cụ Tống ôm chặt Tống Ngọc Noãn, cảm động cực kỳ, con bé này được quá chứ, tay chân cũng nhanh nhẹn nữa.
Tống Ngọc Noãn đột nhiên chỉ vào chuồng lợn: “Nơi đó có người.”
Mà lúc này, Tống Lương cũng đã nhìn thấy rồi.
Sau đó, tất cả mọi người đều thấy hết.
Trong chuồng lợn bẩn thỉu, một người phụ nữ mặc quần áo rách rưới đang nằm trong góc, trên người đầy vết thương. Lúc này, vì nghe được âm thanh mà miễn cưỡng mở ra đôi mắt đã sưng đỏ, ánh mắt kia, xám xịt chẳng khác gì tro tàn.
Tống Ngọc Noãn chạy tới, trong lòng đột nhiên trầm xuống.
[A a a, thật sự quá tàn nhẫn. Thanh niên tri thức Lâm cả người đều là thương tích, chỉ còn lại sót lại một hơi à. Em gái cô ấy sắp đến rồi, tình trạng bi thảm như vậy, nếu là mình, mình cũng sẽ báo thù!]
[Ba mình là người phụ trách của thôn này, nói ông ấy có một phần trách nhiệm cũng không sai, bởi vì ông ấy là đại đội khiêm luôn bí thư chi bộ mà.]
[Nhà họ Vương này cũng quá kiêu ngạo rồi.]
[Lâm Tình hận cái thôn này vô cùng, vậy mà cô ta lại dùng giá rẻ mua lại cả cái thôn này, nhà cửa thì toàn bộ đều phá bỏ hết, lại còn đào cả phần mộ tổ tiên của từng nhà lên nữa chứ.]
Trong lòng Tống Lương run sợ, đưa mắt nhìn những thôn dân đang vây xem ở xung quanh.
May mắn thay, ngoại trừ người trong nhà ra, không còn ai khác có thể nghe thấy cả.
Quá khủng bố.
Ông lau mặt một phen, lại chỉ vào Vương Trụ Tử, lạnh giọng hỏi: "Chuyện gì thế này?"
[Ba à, tên đó là đồ súc sinh, ba còn hỏi hắn làm gì, cứ trực tiếp cho mấy anh dân phòng bắt hắn lại là được. Đây là cố ý gây thương tích cho người khác, bắt hắn ngồi tù đi!]
Tống Lương: …
Ông chỉ vào hai dân phong đang đứng trong đám đông: “Mấy cậu tới đây, bắt hắn lại, đưa đến đồn công an của công xã đi.”
Hạ Quế Lan cũng không để ý đến chuyện sạch bẩn, ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Giai, muốn chạm vào nhưng lại không dám. Tống Ngọc Noãn nói: "Thanh niên tri thức Lâm, chị chịu khó nhịn một chút, chúng tôi sẽ lập tức đưa chị đến bệnh viện."
Hạ Quế Lan lúc này mới phản ứng lại: "Đúng vậy đúng vậy, đưa đi bệnh viện liền."
Lâm Giai liếc nhìn Tống Ngọc Noãn, đôi mắt chớp chớp như thể đang cầu xin điều gì đó.
Tống Ngọc Noãn: "Chị yên tâm, hai cô con gái của chị đều ở nhà cả, chút nữa sẽ để hai cháu đi cùng với chị."
Bà cụ Tống dẫn theo sáu bà cụ khác, gạt ngã bà Vương và mấy cô con dâu rồi mang hai cô bé bị trói vào nhau đi ra ngoài.
Dân phòng cũng đã bắt được Vương Trụ Tử.
Bà Vương hét to lên một tiếng, đang định xông lên phía trước.
Nhưng đúng lúc này, một đứa nhỏ lớn tiếng hô lên: "Có ô tô, có ô tô tới kìa..."
Bốn người nhà họ Tống đồng thời cảm thấy lòng mình chùng xuống.
Xong đời rồi, còn chưa kịp xử lý ổn thoả thì Lâm Tình đã tới.
Tống Ngọc Noãn được bà cụ Tống nắm tay kéo qua đứng cạnh hàng rào tre, nhìn thấy hai chiếc xe jeep đang chạy về hướng này.
Lâm Tình xuống từ trên chiếc xe jeep đầu tiên, theo sau chính là vị hôn phu của Lâm Tình và cũng là nam chính - Tô Tuấn Trạch.
Cửa chiếc xe jeep thứ hai mở ra, có hai người đàn ông và một phụ nữ bước xuống, trên tay bọn họ xách theo một ít đồ gì đó.
Bọn hHọ đều ăn mặc chỉnh tề ngăn nắp, chân còn đi cả giày da nữa.
So với những thôn dân mặc quần áo vá chằng vá đụp lại còn xanh xao vàng vọt thì bọn họ trông giống như người của một thế giới khác vậy.
Các thôn dân lập tức co người lùi lại vài bước.
Lâm Tình đã từng tới đây một lần rồi, nhìn thấy bà Vương thì cố gắng nặn ra một nụ cười: "Dì, dì còn nhận ra con không? Con là em gái của Lâm Giai, con..."
Còn chưa nói xong thì sắc mặt cô ta đã thay đổi rõ rệt, cô ta nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ gọi tên mình: "Tình Nhi, Tình Nhi..."
Lâm Tình vừa chạy vừa bò về phía chuồng lợn, nhìn thấy chị gái mình đã hoàn toàn thay đổi, hơi thở chỉ còn thoi thóp thì cô ta kêu lên đầy thê lương: "Chị, chị ơi..."
Cô ta run lên, đứng dậy rồi điên cuồng gào rống: "Ai, là ai đã làm chuyện này hả?"
Bà Vương đột nhiên bật cười ha hả, khiến bà cụ Tống giật mình hết hồn.
Mấy bà cụ đi theo đến cũng vội vàng tới tách hai người ra.
Bà cụ Tống ôm chặt Tống Ngọc Noãn, cảm động cực kỳ, con bé này được quá chứ, tay chân cũng nhanh nhẹn nữa.
Tống Ngọc Noãn đột nhiên chỉ vào chuồng lợn: “Nơi đó có người.”
Mà lúc này, Tống Lương cũng đã nhìn thấy rồi.
Sau đó, tất cả mọi người đều thấy hết.
Trong chuồng lợn bẩn thỉu, một người phụ nữ mặc quần áo rách rưới đang nằm trong góc, trên người đầy vết thương. Lúc này, vì nghe được âm thanh mà miễn cưỡng mở ra đôi mắt đã sưng đỏ, ánh mắt kia, xám xịt chẳng khác gì tro tàn.
Tống Ngọc Noãn chạy tới, trong lòng đột nhiên trầm xuống.
[A a a, thật sự quá tàn nhẫn. Thanh niên tri thức Lâm cả người đều là thương tích, chỉ còn lại sót lại một hơi à. Em gái cô ấy sắp đến rồi, tình trạng bi thảm như vậy, nếu là mình, mình cũng sẽ báo thù!]
[Ba mình là người phụ trách của thôn này, nói ông ấy có một phần trách nhiệm cũng không sai, bởi vì ông ấy là đại đội khiêm luôn bí thư chi bộ mà.]
[Nhà họ Vương này cũng quá kiêu ngạo rồi.]
[Lâm Tình hận cái thôn này vô cùng, vậy mà cô ta lại dùng giá rẻ mua lại cả cái thôn này, nhà cửa thì toàn bộ đều phá bỏ hết, lại còn đào cả phần mộ tổ tiên của từng nhà lên nữa chứ.]
Trong lòng Tống Lương run sợ, đưa mắt nhìn những thôn dân đang vây xem ở xung quanh.
May mắn thay, ngoại trừ người trong nhà ra, không còn ai khác có thể nghe thấy cả.
Quá khủng bố.
Ông lau mặt một phen, lại chỉ vào Vương Trụ Tử, lạnh giọng hỏi: "Chuyện gì thế này?"
[Ba à, tên đó là đồ súc sinh, ba còn hỏi hắn làm gì, cứ trực tiếp cho mấy anh dân phòng bắt hắn lại là được. Đây là cố ý gây thương tích cho người khác, bắt hắn ngồi tù đi!]
Tống Lương: …
Ông chỉ vào hai dân phong đang đứng trong đám đông: “Mấy cậu tới đây, bắt hắn lại, đưa đến đồn công an của công xã đi.”
Hạ Quế Lan cũng không để ý đến chuyện sạch bẩn, ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Giai, muốn chạm vào nhưng lại không dám. Tống Ngọc Noãn nói: "Thanh niên tri thức Lâm, chị chịu khó nhịn một chút, chúng tôi sẽ lập tức đưa chị đến bệnh viện."
Hạ Quế Lan lúc này mới phản ứng lại: "Đúng vậy đúng vậy, đưa đi bệnh viện liền."
Lâm Giai liếc nhìn Tống Ngọc Noãn, đôi mắt chớp chớp như thể đang cầu xin điều gì đó.
Tống Ngọc Noãn: "Chị yên tâm, hai cô con gái của chị đều ở nhà cả, chút nữa sẽ để hai cháu đi cùng với chị."
Bà cụ Tống dẫn theo sáu bà cụ khác, gạt ngã bà Vương và mấy cô con dâu rồi mang hai cô bé bị trói vào nhau đi ra ngoài.
Dân phòng cũng đã bắt được Vương Trụ Tử.
Bà Vương hét to lên một tiếng, đang định xông lên phía trước.
Nhưng đúng lúc này, một đứa nhỏ lớn tiếng hô lên: "Có ô tô, có ô tô tới kìa..."
Bốn người nhà họ Tống đồng thời cảm thấy lòng mình chùng xuống.
Xong đời rồi, còn chưa kịp xử lý ổn thoả thì Lâm Tình đã tới.
Tống Ngọc Noãn được bà cụ Tống nắm tay kéo qua đứng cạnh hàng rào tre, nhìn thấy hai chiếc xe jeep đang chạy về hướng này.
Lâm Tình xuống từ trên chiếc xe jeep đầu tiên, theo sau chính là vị hôn phu của Lâm Tình và cũng là nam chính - Tô Tuấn Trạch.
Cửa chiếc xe jeep thứ hai mở ra, có hai người đàn ông và một phụ nữ bước xuống, trên tay bọn họ xách theo một ít đồ gì đó.
Bọn hHọ đều ăn mặc chỉnh tề ngăn nắp, chân còn đi cả giày da nữa.
So với những thôn dân mặc quần áo vá chằng vá đụp lại còn xanh xao vàng vọt thì bọn họ trông giống như người của một thế giới khác vậy.
Các thôn dân lập tức co người lùi lại vài bước.
Lâm Tình đã từng tới đây một lần rồi, nhìn thấy bà Vương thì cố gắng nặn ra một nụ cười: "Dì, dì còn nhận ra con không? Con là em gái của Lâm Giai, con..."
Còn chưa nói xong thì sắc mặt cô ta đã thay đổi rõ rệt, cô ta nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ gọi tên mình: "Tình Nhi, Tình Nhi..."
Lâm Tình vừa chạy vừa bò về phía chuồng lợn, nhìn thấy chị gái mình đã hoàn toàn thay đổi, hơi thở chỉ còn thoi thóp thì cô ta kêu lên đầy thê lương: "Chị, chị ơi..."
Cô ta run lên, đứng dậy rồi điên cuồng gào rống: "Ai, là ai đã làm chuyện này hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro