Chương 30 - Để Đói Chết Cho Rồi
Ai Đánh?
Đao Nhĩ
2024-08-07 20:24:17
Người thôn họ Từ đi theo đến bệnh viện cùng, nhấp một hớp nước nóng rồi chuẩn bị về nhà, ai ngờ Từ Trường Dân trước tiên ngăn họ lại, mấy người đàn ông quay ra nhìn nhau, đành ở lại.
Chu Tử Thanh bị ông kéo đến, sau khi mấy người nhà họ Lưu thấy cô, tức đỏ viền mắt mắng:
"Đồ vô ơn, mày xem mày đã hại mợ hai của mày như nào, mày còn lương tâm không hả, mau tới đây dập đầu ba cái nhận lỗi đi."
Lời này là chị dâu Lưu Quế Bình nói, chị ta không ưa cái vẻ mặt lạnh như băng của Chu Tử Thanh, nhìn kiểu gì cũng chướng mắt.
Từ Trường Dân thở dài, đen mặt đứng giữa một đám người, mắt ông nhìn lướt qua một vòng mấy người nhà họ Lưu, rồi nhìn thoáng qua Lưu Quế Bình đang nằm trên giường.
Ông thở hắt một hơi, kéo Chu Tử Thanh đến phía trước: "Ai trong mấy người đánh đứa nhỏ?"
Mấy nhà sống gần đây nghe được tiếng máy kéo, đều chạy hết sang đây xem, muốn biết Lưu Quế Bình sao rồi.
Kết quả là một vòng người vây quanh cửa phòng phía đông. Có người hiếu kì lôi kéo người đi theo đến bệnh viện hỏi thăm. Sau khi biết Lưu Quế Bình không sao, lại tò mò không biết trong phòng xảy ra chuyện gì.
"Tình huống trong phòng là sao?"
"Không biết, Trường Dân không cho đi, nói chờ chút còn có việc."
Mọi người hỏi không ra, dứt khoát đứng đó hóng chuyện bên trong, đợi xem trong đó định nói chuyện gì.
"Ai trong mấy người đánh đứa nhỏ?" Từ Trường Dân sầm mặt nhìn vào mấy người nhà họ Lưu hỏi lại lần nữa, lần này giọng ông cao hơn, mấy người đứng bên ngoài nghe thế, rỉ tai nhau thì thầm bàn luận.
Mấy người nhà họ Lưu nhìn nhau, tôi nhìn chị, chị nhìn tôi, không hiểu tình huống này là sao đây.
Vẫn là chị dâu cả nhà họ Lưu dẫn đầu, nghênh cổ lên, lớn tiếng đáp:
"Làm sao nào, người nhà họ Lưu bọn tôi đánh đấy, nó khiến người khác phải uống thuốc tự sát, lại không thể đánh sao? Chưa đánh chết nó cũng là do người bên nhà mẹ đẻ chúng tôi khoan dung đấy."
Chị ta nói năng ngang ngược như vậy, lập tức dân thôn họ Từ cũng không nhịn được đứng lên.
Trong đám người đứng ngoài cửa có người hô lên:
"Mấy người lớn lại đi bắt nạt một đứa nhỏ coi sao được."
Từ Trường Dân nhìn Chu Tử Thanh từ trên xuống dưới:
"Một chị phụ nữ qua đây, đưa con bé lên nhà chính xem cháu nó bị đánh có nặng không, tìm thuốc bôi luôn."
Chị dâu cả nhà phía tây nghe thế, bảo mẹ chồng mình đưa Chu Tử Thanh vào phòng trong bôi thuốc.
Chu Tử Thanh bị ông kéo đến, sau khi mấy người nhà họ Lưu thấy cô, tức đỏ viền mắt mắng:
"Đồ vô ơn, mày xem mày đã hại mợ hai của mày như nào, mày còn lương tâm không hả, mau tới đây dập đầu ba cái nhận lỗi đi."
Lời này là chị dâu Lưu Quế Bình nói, chị ta không ưa cái vẻ mặt lạnh như băng của Chu Tử Thanh, nhìn kiểu gì cũng chướng mắt.
Từ Trường Dân thở dài, đen mặt đứng giữa một đám người, mắt ông nhìn lướt qua một vòng mấy người nhà họ Lưu, rồi nhìn thoáng qua Lưu Quế Bình đang nằm trên giường.
Ông thở hắt một hơi, kéo Chu Tử Thanh đến phía trước: "Ai trong mấy người đánh đứa nhỏ?"
Mấy nhà sống gần đây nghe được tiếng máy kéo, đều chạy hết sang đây xem, muốn biết Lưu Quế Bình sao rồi.
Kết quả là một vòng người vây quanh cửa phòng phía đông. Có người hiếu kì lôi kéo người đi theo đến bệnh viện hỏi thăm. Sau khi biết Lưu Quế Bình không sao, lại tò mò không biết trong phòng xảy ra chuyện gì.
"Tình huống trong phòng là sao?"
"Không biết, Trường Dân không cho đi, nói chờ chút còn có việc."
Mọi người hỏi không ra, dứt khoát đứng đó hóng chuyện bên trong, đợi xem trong đó định nói chuyện gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ai trong mấy người đánh đứa nhỏ?" Từ Trường Dân sầm mặt nhìn vào mấy người nhà họ Lưu hỏi lại lần nữa, lần này giọng ông cao hơn, mấy người đứng bên ngoài nghe thế, rỉ tai nhau thì thầm bàn luận.
Mấy người nhà họ Lưu nhìn nhau, tôi nhìn chị, chị nhìn tôi, không hiểu tình huống này là sao đây.
Vẫn là chị dâu cả nhà họ Lưu dẫn đầu, nghênh cổ lên, lớn tiếng đáp:
"Làm sao nào, người nhà họ Lưu bọn tôi đánh đấy, nó khiến người khác phải uống thuốc tự sát, lại không thể đánh sao? Chưa đánh chết nó cũng là do người bên nhà mẹ đẻ chúng tôi khoan dung đấy."
Chị ta nói năng ngang ngược như vậy, lập tức dân thôn họ Từ cũng không nhịn được đứng lên.
Trong đám người đứng ngoài cửa có người hô lên:
"Mấy người lớn lại đi bắt nạt một đứa nhỏ coi sao được."
Từ Trường Dân nhìn Chu Tử Thanh từ trên xuống dưới:
"Một chị phụ nữ qua đây, đưa con bé lên nhà chính xem cháu nó bị đánh có nặng không, tìm thuốc bôi luôn."
Chị dâu cả nhà phía tây nghe thế, bảo mẹ chồng mình đưa Chu Tử Thanh vào phòng trong bôi thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro