Chương 30 - Để Đói Chết Cho Rồi
Bị Nhốt
Đao Nhĩ
2024-08-07 20:24:17
Cô cố gắng mở mắt ra, còn chưa kịp ngồi dậy đã cảm thấy cả người đau như bánh xe nghiền qua vậy, nghiền phía trước rồi lại lật lại nghiền sau lưng, các khớp xương đều kêu răng rắc.
Vất vả lắm cô mới xuống giường đi giày được, bà Từ đã đun nước ở phòng bếp từ lâu rồi.
Chu Tử Thanh ngồi bên cạnh chum nước rửa mặt, đánh răng.
Sau khi rửa mặt xong, cô vội vàng lấy gáo múc một gáo ngô hạt cho gà trong chuồng ăn, thuận tiện lấy trứng gà ra.
Sau khi đếm trứng xong, trong nhà còn hai con lợn nữa, đoán chừng đã được một trăm năm mươi cân rồi, trước đây công việc của cô là nấu cám lợn, cho lợn ăn.
Nhưng bây giờ, Chu Tử Thanh không muốn làm cho lắm. Cô đã nuôi hai con lợn này từ khi chúng còn bé tí, nếu bây giờ cô nói hai con lợn này của cô, sợ là Lưu Quế Bình sẽ lấy dao liều mạng với cô mất.
Bận việc suốt cả một buổi sáng, mệt đến độ cả người toàn là mồ hôi. Bà Từ nấu cháo gạo kê, cắt một đĩa dưa muối nhà mình tự muối. Còn chưa kịp ăn cơm thì cửa lởn đã bị gõ vang rồi.
Lưu Quế Bình và Từ Trường Thắng tìm đến rồi.
Trên mặt bà Từ rõ ràng hiện lên vẻ hốt hoảng, bà nhìn thoáng qua Chu Tử Thanh, dặn dò cô: "Hôm nay đừng gây lộn nữa nhé. Ở cùng một thôn, tuy không sống cùng nhà nhưng rốt cuộc vẫn là người một nhà mà, không thể tuyệt tình quá mức."
Dặn dò xong, bà đứng dậy đi mở cửa.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Từ Trường Thắng vẫn còn có vết móng tay, còn khóe miệng của Lưu Quế Bình thì rướm máu.
Mới sáng sớm hôm nay đôi vợ chồng này đã đánh nhau, lúc hai người đang đánh nhau, Từ Giai bị dọa sợ không ít, ngăn không ngăn được, khuyên không khuyên được, cô ta đành tự mình về trường học.
"Mẹ, con súc sinh kia trốn ở đâu thế, bảo con đó nhanh ra đây." Lưu Quế Bình vừa vào nhà đã nhớ ngay đến căn nhà cũ rách nát kia, trong lòng tức giận đến độ lông tóc dựng ngược cả lên.
Từ Trường Thắng đến cửa lớn rút ra một sợi dây cây dương, đóng sầm cửa lại rồi khóa trái cửa: "Chạy đi, để tao xem hôm nay mày có thể chạy lên trời hay là trốn xuống đất đây. Đánh chết mày rồi cũng đỡ tai họa cho người khác."
Chu Tử Thanh còn chưa kịp ăn cơm, vừa nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Từ Trường Thắng, trái tim cô đập thình thịch.
Cửa lớn đang bị khóa, trừ khi cô mọc cánh, nếu không thì cô thật sự trốn không thoát.
Vất vả lắm cô mới xuống giường đi giày được, bà Từ đã đun nước ở phòng bếp từ lâu rồi.
Chu Tử Thanh ngồi bên cạnh chum nước rửa mặt, đánh răng.
Sau khi rửa mặt xong, cô vội vàng lấy gáo múc một gáo ngô hạt cho gà trong chuồng ăn, thuận tiện lấy trứng gà ra.
Sau khi đếm trứng xong, trong nhà còn hai con lợn nữa, đoán chừng đã được một trăm năm mươi cân rồi, trước đây công việc của cô là nấu cám lợn, cho lợn ăn.
Nhưng bây giờ, Chu Tử Thanh không muốn làm cho lắm. Cô đã nuôi hai con lợn này từ khi chúng còn bé tí, nếu bây giờ cô nói hai con lợn này của cô, sợ là Lưu Quế Bình sẽ lấy dao liều mạng với cô mất.
Bận việc suốt cả một buổi sáng, mệt đến độ cả người toàn là mồ hôi. Bà Từ nấu cháo gạo kê, cắt một đĩa dưa muối nhà mình tự muối. Còn chưa kịp ăn cơm thì cửa lởn đã bị gõ vang rồi.
Lưu Quế Bình và Từ Trường Thắng tìm đến rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt bà Từ rõ ràng hiện lên vẻ hốt hoảng, bà nhìn thoáng qua Chu Tử Thanh, dặn dò cô: "Hôm nay đừng gây lộn nữa nhé. Ở cùng một thôn, tuy không sống cùng nhà nhưng rốt cuộc vẫn là người một nhà mà, không thể tuyệt tình quá mức."
Dặn dò xong, bà đứng dậy đi mở cửa.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Từ Trường Thắng vẫn còn có vết móng tay, còn khóe miệng của Lưu Quế Bình thì rướm máu.
Mới sáng sớm hôm nay đôi vợ chồng này đã đánh nhau, lúc hai người đang đánh nhau, Từ Giai bị dọa sợ không ít, ngăn không ngăn được, khuyên không khuyên được, cô ta đành tự mình về trường học.
"Mẹ, con súc sinh kia trốn ở đâu thế, bảo con đó nhanh ra đây." Lưu Quế Bình vừa vào nhà đã nhớ ngay đến căn nhà cũ rách nát kia, trong lòng tức giận đến độ lông tóc dựng ngược cả lên.
Từ Trường Thắng đến cửa lớn rút ra một sợi dây cây dương, đóng sầm cửa lại rồi khóa trái cửa: "Chạy đi, để tao xem hôm nay mày có thể chạy lên trời hay là trốn xuống đất đây. Đánh chết mày rồi cũng đỡ tai họa cho người khác."
Chu Tử Thanh còn chưa kịp ăn cơm, vừa nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Từ Trường Thắng, trái tim cô đập thình thịch.
Cửa lớn đang bị khóa, trừ khi cô mọc cánh, nếu không thì cô thật sự trốn không thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro