Chương 30 - Để Đói Chết Cho Rồi
Công Kích
Đao Nhĩ
2024-08-07 20:24:17
"Trời ơi, chị vẫn còn đang nằm mơ giữa ban ngày à, về nhà tìm giấy chứng minh nhà đất đi, xem xem phía trên có phải tên nhà chị không?”
“Mà thôi, chắc chắn chị chả tìm ra được giấy chứng minh nhà đất đâu, đơn giản vì đấy đâu phải của nhà chị. Đã ở nhà người khác thì thôi, còn ra vẻ đương nhiên như vàng thật không sợ lửa không bằng, da mặt rõ dày.”
“Nếu tôi mà là Thanh Thanh, bị chị hành hạ như thế, nhất định tôi sẽ đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà, mẹ kiếp. Ở đâu ra cái kiểu sống nhờ nhà người khác lại còn không biết xấu hổ bắt nạt người ta.”
“Chị mau về nhà thu dọn đồ đạc đi thôi, làm người thì phải biết giữ mặt mũi chứ, đừng để đến lúc người ta đuổi đi, xấu hổ lắm."
Chị dâu cả vẫn còn nói khơi khơi.
"Giấy chứng minh nhà đất mới sửa lại, sớm đã viết tên chồng tôi trên đó. Cô thì biết cái rắm gì, đồ kỹ nữ thối..." Lưu Quế Bình tức nổ phổi, muốn xông lên cào rách mặt chị dâu cả nhà phía tây.
Mọi người xung quanh xem náo nhiệt thì xem cho vui, chứ để đánh nhau thì không hay. Mọi người nhanh chóng tách hai người này ra.
Chị dâu cả nhà phía tây bị kéo sang một bên, nhưng vẫn nhìn Lưu Quế Bình nói với giọng khiêu khích:
"Lừa ai vậy, căn bản trong thôn làm gì có ghi chép sửa giấy chứng minh nhà đất, nếu tôi mà là chị á, lúc này đã treo cổ tự vẫn rồi. Không còn mặt mũi mà sống nữa! Loại phụ nữ độc ác thâm hiểm như chị, tôi chờ xem lúc nào chị bị đuổi ra khỏi nhà.”
“Giờ Thanh Thanh còn nhỏ, nhưng hai năm nữa thì không. Chị và Từ Trường Thắng đánh con bé như nào, nó đều ghi lại trong lòng đó. Đến lúc đó chị không muốn đi, cảnh sát tới bắt chị đi, ha ha ha, tôi sẽ chờ xem chị lúc đấy thế nào."
"Tao xé cái miệng thối của mày, con kỹ nữ thối này, nhà là của tao, ai cũng đừng nghĩ đuổi tao đi. Buông ra, tao phải xé nát mặt con kỹ thối kia."
"Tôi rất mong chờ được xem chị bị cảnh sát bắt vô tù, ha ha ha..."
Chu Tử Thanh và bà Từ dùng hai cái sọt đựng bắp ngô, xát hạt ngô ở nhà chính.
Đột nhiên hai người nghe tiếng cửa sắt bị đá văng ầm một tiếng, Lưu Quế Bình mặt đỏ tía tai tức giận đi đến, gào một tiếng, đập chậu quần áo xuống đất.
Chị ta đập vỡ chậu vẫn thấy chưa hả giận, nghiến răng nghiến lợi đạp mạnh lên, la hét ầm ĩ, hoàn toàn như người bị điên.
Bà Từ thấy thế, vội vã kéo Chu Tử Thanh trốn vào buồng trong.
“Mà thôi, chắc chắn chị chả tìm ra được giấy chứng minh nhà đất đâu, đơn giản vì đấy đâu phải của nhà chị. Đã ở nhà người khác thì thôi, còn ra vẻ đương nhiên như vàng thật không sợ lửa không bằng, da mặt rõ dày.”
“Nếu tôi mà là Thanh Thanh, bị chị hành hạ như thế, nhất định tôi sẽ đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà, mẹ kiếp. Ở đâu ra cái kiểu sống nhờ nhà người khác lại còn không biết xấu hổ bắt nạt người ta.”
“Chị mau về nhà thu dọn đồ đạc đi thôi, làm người thì phải biết giữ mặt mũi chứ, đừng để đến lúc người ta đuổi đi, xấu hổ lắm."
Chị dâu cả vẫn còn nói khơi khơi.
"Giấy chứng minh nhà đất mới sửa lại, sớm đã viết tên chồng tôi trên đó. Cô thì biết cái rắm gì, đồ kỹ nữ thối..." Lưu Quế Bình tức nổ phổi, muốn xông lên cào rách mặt chị dâu cả nhà phía tây.
Mọi người xung quanh xem náo nhiệt thì xem cho vui, chứ để đánh nhau thì không hay. Mọi người nhanh chóng tách hai người này ra.
Chị dâu cả nhà phía tây bị kéo sang một bên, nhưng vẫn nhìn Lưu Quế Bình nói với giọng khiêu khích:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lừa ai vậy, căn bản trong thôn làm gì có ghi chép sửa giấy chứng minh nhà đất, nếu tôi mà là chị á, lúc này đã treo cổ tự vẫn rồi. Không còn mặt mũi mà sống nữa! Loại phụ nữ độc ác thâm hiểm như chị, tôi chờ xem lúc nào chị bị đuổi ra khỏi nhà.”
“Giờ Thanh Thanh còn nhỏ, nhưng hai năm nữa thì không. Chị và Từ Trường Thắng đánh con bé như nào, nó đều ghi lại trong lòng đó. Đến lúc đó chị không muốn đi, cảnh sát tới bắt chị đi, ha ha ha, tôi sẽ chờ xem chị lúc đấy thế nào."
"Tao xé cái miệng thối của mày, con kỹ nữ thối này, nhà là của tao, ai cũng đừng nghĩ đuổi tao đi. Buông ra, tao phải xé nát mặt con kỹ thối kia."
"Tôi rất mong chờ được xem chị bị cảnh sát bắt vô tù, ha ha ha..."
Chu Tử Thanh và bà Từ dùng hai cái sọt đựng bắp ngô, xát hạt ngô ở nhà chính.
Đột nhiên hai người nghe tiếng cửa sắt bị đá văng ầm một tiếng, Lưu Quế Bình mặt đỏ tía tai tức giận đi đến, gào một tiếng, đập chậu quần áo xuống đất.
Chị ta đập vỡ chậu vẫn thấy chưa hả giận, nghiến răng nghiến lợi đạp mạnh lên, la hét ầm ĩ, hoàn toàn như người bị điên.
Bà Từ thấy thế, vội vã kéo Chu Tử Thanh trốn vào buồng trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro