Chương 30 - Để Đói Chết Cho Rồi
Gọi Đến Phòng C...
Đao Nhĩ
2024-08-07 20:24:17
Bà Từ vội vàng nhặt lên, kéo vào trong cổng chính.
Từ Trường Thắng cau mày, lớn tiếng mắng: "Từ Trường Tuệ không phải chị tôi, chị ta tự mình sinh ra rồi vất đấy, dựa vào đâu tôi phải nuôi hộ chị ta? Là chị ta thiếu tôi, tôi không nợ chị ta."
Anh ta hét lớn, gạt tay bà Từ, giật lấy bao phân hóa học, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, đi đến cây dương trước cổng, vứt hết đồ xuống đất:
"Mẹ nó, tao đốt hết, tao để cho mày chạy này, có gan chạy cũng đừng có mà quay về."
Lưu Quế Bình nhìn từ đầu đến cuối, bà Từ bị đẩy một cái, lảo đảo hai cái, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Bà nhìn con trai vào phòng bếp tìm củi đốt, sốt ruột khóc lớn:
"Quế Bình, con mau mau khuyên nó đi, nó bị ma nhập rồi."
Lưu Quế Bình nhếch khóe miệng, vẻ mặt cay nghiệt:
"Mẹ, mẹ quản anh ấy làm chi, còn không bằng đi xem cơm của mẹ nấu đến đâu rồi. Anh ấy muốn làm gì, ai ngăn được cơ chứ, muốn đốt thì đốt."
"Làm cái gì đây?" Từ Trường Dân chắp tay sau lưng đi tới, cách đó hai ba bước, Chu Tử Thanh đi theo sau.
Từ Trường Thắng thấy Chu Tử Thanh, thì bùng nổ, cầm lấy cây đốt lửa vọt tới, gào to: "Mày còn dám về?"
Chu Tử Thanh thấy thế, lập tức chạy đến sau lưng Từ Trường Dân, vội vàng gọi: "Bác cả, cháu không nên về đây, cháu sẽ bị cậu đánh chết."
"Tao đánh chết mày, đồ súc sinh này..."
Trên tay Từ Trường Thắng xách theo cây gậy, bà Từ liều chết ngăn cản từ phía sau, khóc hô to:
"Từ Trường Thắng, con muốn đánh, trước đánh chết mẹ đi, con là đồ khốn nạn, mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, rốt cuộc con có ý đồ gì hả!"
Bà Từ ngồi phịch trên mặt đất khóc lóc, nước mắt không ngừng chảy xuống, "Mẹ nuôi con lớn như vậy, rốt cuộc con có ý đồ gì hả?"
Bà vừa khóc, trong miệng lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại lời này, ai oán thê lương, cực kỳ giống những chiếc lá cây treo lơ lửng trên cành cây dương trước cổng, một trận gió thổi tới, không chịu được nữa, nhẹ nhàng rơi xuống đám cỏ dại, mất đi sức sống.
"Bà ngoại..." Chu Tử Thanh cau mày, kéo người đứng dậy, trong lòng cũng khổ sở theo.
Từ Trường Dân giật lấy cây gậy trong tay Từ Trường Thắng, ném qua một bên, nghiêm mặt quát:
"Cậu theo tôi đến phòng công tác của cán bộ thôn, tôi có vài lời muốn nói với cậu."
Vẻ mặt Từ Trường Thắng dữ tợn trừng mắt liếc Chu Tử Thanh, tay chỉ vào cô, "Mày đợi tao về."
Nói rồi đi theo sau Từ Trường Dân.
Từ Trường Thắng cau mày, lớn tiếng mắng: "Từ Trường Tuệ không phải chị tôi, chị ta tự mình sinh ra rồi vất đấy, dựa vào đâu tôi phải nuôi hộ chị ta? Là chị ta thiếu tôi, tôi không nợ chị ta."
Anh ta hét lớn, gạt tay bà Từ, giật lấy bao phân hóa học, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, đi đến cây dương trước cổng, vứt hết đồ xuống đất:
"Mẹ nó, tao đốt hết, tao để cho mày chạy này, có gan chạy cũng đừng có mà quay về."
Lưu Quế Bình nhìn từ đầu đến cuối, bà Từ bị đẩy một cái, lảo đảo hai cái, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Bà nhìn con trai vào phòng bếp tìm củi đốt, sốt ruột khóc lớn:
"Quế Bình, con mau mau khuyên nó đi, nó bị ma nhập rồi."
Lưu Quế Bình nhếch khóe miệng, vẻ mặt cay nghiệt:
"Mẹ, mẹ quản anh ấy làm chi, còn không bằng đi xem cơm của mẹ nấu đến đâu rồi. Anh ấy muốn làm gì, ai ngăn được cơ chứ, muốn đốt thì đốt."
"Làm cái gì đây?" Từ Trường Dân chắp tay sau lưng đi tới, cách đó hai ba bước, Chu Tử Thanh đi theo sau.
Từ Trường Thắng thấy Chu Tử Thanh, thì bùng nổ, cầm lấy cây đốt lửa vọt tới, gào to: "Mày còn dám về?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Tử Thanh thấy thế, lập tức chạy đến sau lưng Từ Trường Dân, vội vàng gọi: "Bác cả, cháu không nên về đây, cháu sẽ bị cậu đánh chết."
"Tao đánh chết mày, đồ súc sinh này..."
Trên tay Từ Trường Thắng xách theo cây gậy, bà Từ liều chết ngăn cản từ phía sau, khóc hô to:
"Từ Trường Thắng, con muốn đánh, trước đánh chết mẹ đi, con là đồ khốn nạn, mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, rốt cuộc con có ý đồ gì hả!"
Bà Từ ngồi phịch trên mặt đất khóc lóc, nước mắt không ngừng chảy xuống, "Mẹ nuôi con lớn như vậy, rốt cuộc con có ý đồ gì hả?"
Bà vừa khóc, trong miệng lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại lời này, ai oán thê lương, cực kỳ giống những chiếc lá cây treo lơ lửng trên cành cây dương trước cổng, một trận gió thổi tới, không chịu được nữa, nhẹ nhàng rơi xuống đám cỏ dại, mất đi sức sống.
"Bà ngoại..." Chu Tử Thanh cau mày, kéo người đứng dậy, trong lòng cũng khổ sở theo.
Từ Trường Dân giật lấy cây gậy trong tay Từ Trường Thắng, ném qua một bên, nghiêm mặt quát:
"Cậu theo tôi đến phòng công tác của cán bộ thôn, tôi có vài lời muốn nói với cậu."
Vẻ mặt Từ Trường Thắng dữ tợn trừng mắt liếc Chu Tử Thanh, tay chỉ vào cô, "Mày đợi tao về."
Nói rồi đi theo sau Từ Trường Dân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro