Chương 30 - Để Đói Chết Cho Rồi
Nhìn Thấu Chân...
Đao Nhĩ
2024-08-07 20:24:17
Thân làm trưởng thôn, lời nói của Từ Trường Dân vẫn có sức ảnh hưởng nhất định.
Hơn nữa, người của Từ Gia thôn vốn ngứa mắt với chuyện hai vợ chồng Từ Trường Thắng bắt nạt một đứa bé như thế.
Thế nên khi trưởng thôn vừa nói tối nay phải chuyển nhà cho cặp vợ chồng này, tất cả mọi người đều xắn tay áo lên giúp đỡ.
Lưu Quế Bình lôi kéo người nhà mẹ đẻ của mình, đau khổ cầu xin họ giúp bà ta ngăn cản, nhưng người nhà họ Lưu danh không chính, ngôn không thuận, cho dù có lòng tiến lên ngăn cản giúp thì người của Từ Gia thôn cũng không thèm để ý đến họ.
Lưu Quế Bình nhìn thấy cái tủ gỗ màu đỏ thẫm của mình bị khiêng ra ngoài thì cả người tức đến độ muốn ngất luôn cho xong.
Nhưng bà ta không dám ngất thật, sợ có người cố ý cào cấu bà ta, cũng sợ có người lén trộm đồ nhà bà ta. Bà ta vừa vội vừa tức, lao thẳng xuống giường.
Bà ta đứng dậy quan sát, thấy Từ Trường Thắng đang ngồi yên một chỗ với cái bộ mặt đen sì, Lưu Quế Bình tức giận lảo đảo xông về phía ông ta, hít một hơi thật sâu rồi hét toáng lên:
"Từ Trường Thắng kia, ông chết rồi à, nhanh ra ngoài mà trông đồ đi. Từ Giai, Từ Giai, con cũng chết ở chỗ nào rồi hả, nhanh ra ngoài trông đồ đi."
Lưu Quế Bình hét xong thì hoa mắt chóng mặt, xây xẩm mặt mày.
Trong nhà chính, Từ Giai khẽ hé miệng, hoảng sợ lắc đầu từ chối.
Bà Từ không nói chuyện, nhưng Chu Tử Thanh lại nói suy nghĩ của mình ra.
Cô nhìn chằm chằm Từ Giai bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng nói châm chọc:
"Lúc nhà ngoại chị đánh tôi, chị ở đâu? Khi nhìn thấy họ ra tay đánh người, chị trốn đi đâu thế?"
Từ Giai mấp máy môi, không dám đối diện với ánh mắt của Chu Tử Thanh.
Lần này về nhà, từ lúc phát hiện tính tình của Chu Tử Thanh thay đổi đến giờ, cô ta không dám đối diện với ánh mắt của Chu Tử Thanh nữa.
Ánh mắt cô đen nhánh, giống như có thể nhìn thấu chân tướng mà cô ta che giấu bấy lâu nay.
Cho dù Chu Tử Thanh chưa nói gì cả, nhưng chỉ cần bị cái ánh mắt sâu lắng lại lặng như băng nhìn thôi, thì dường như không có chuyện gì có thể giấu diếm cô cả.
Bà Từ thoa thuốc lên vết thương sau lưng Chu Tử Thanh xong giúp cô kéo áo xuống.
Lúc này, khuôn mặt bà không có bất kỳ biểu cảm nào cả, bà nói với Từ Giai:
"Về đi, về giúp mẹ cháu trông mấy người chuyển nhà giúp, kẻo lại mất đồ."
Hơn nữa, người của Từ Gia thôn vốn ngứa mắt với chuyện hai vợ chồng Từ Trường Thắng bắt nạt một đứa bé như thế.
Thế nên khi trưởng thôn vừa nói tối nay phải chuyển nhà cho cặp vợ chồng này, tất cả mọi người đều xắn tay áo lên giúp đỡ.
Lưu Quế Bình lôi kéo người nhà mẹ đẻ của mình, đau khổ cầu xin họ giúp bà ta ngăn cản, nhưng người nhà họ Lưu danh không chính, ngôn không thuận, cho dù có lòng tiến lên ngăn cản giúp thì người của Từ Gia thôn cũng không thèm để ý đến họ.
Lưu Quế Bình nhìn thấy cái tủ gỗ màu đỏ thẫm của mình bị khiêng ra ngoài thì cả người tức đến độ muốn ngất luôn cho xong.
Nhưng bà ta không dám ngất thật, sợ có người cố ý cào cấu bà ta, cũng sợ có người lén trộm đồ nhà bà ta. Bà ta vừa vội vừa tức, lao thẳng xuống giường.
Bà ta đứng dậy quan sát, thấy Từ Trường Thắng đang ngồi yên một chỗ với cái bộ mặt đen sì, Lưu Quế Bình tức giận lảo đảo xông về phía ông ta, hít một hơi thật sâu rồi hét toáng lên:
"Từ Trường Thắng kia, ông chết rồi à, nhanh ra ngoài mà trông đồ đi. Từ Giai, Từ Giai, con cũng chết ở chỗ nào rồi hả, nhanh ra ngoài trông đồ đi."
Lưu Quế Bình hét xong thì hoa mắt chóng mặt, xây xẩm mặt mày.
Trong nhà chính, Từ Giai khẽ hé miệng, hoảng sợ lắc đầu từ chối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Từ không nói chuyện, nhưng Chu Tử Thanh lại nói suy nghĩ của mình ra.
Cô nhìn chằm chằm Từ Giai bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng nói châm chọc:
"Lúc nhà ngoại chị đánh tôi, chị ở đâu? Khi nhìn thấy họ ra tay đánh người, chị trốn đi đâu thế?"
Từ Giai mấp máy môi, không dám đối diện với ánh mắt của Chu Tử Thanh.
Lần này về nhà, từ lúc phát hiện tính tình của Chu Tử Thanh thay đổi đến giờ, cô ta không dám đối diện với ánh mắt của Chu Tử Thanh nữa.
Ánh mắt cô đen nhánh, giống như có thể nhìn thấu chân tướng mà cô ta che giấu bấy lâu nay.
Cho dù Chu Tử Thanh chưa nói gì cả, nhưng chỉ cần bị cái ánh mắt sâu lắng lại lặng như băng nhìn thôi, thì dường như không có chuyện gì có thể giấu diếm cô cả.
Bà Từ thoa thuốc lên vết thương sau lưng Chu Tử Thanh xong giúp cô kéo áo xuống.
Lúc này, khuôn mặt bà không có bất kỳ biểu cảm nào cả, bà nói với Từ Giai:
"Về đi, về giúp mẹ cháu trông mấy người chuyển nhà giúp, kẻo lại mất đồ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro