Chương 30 - Để Đói Chết Cho Rồi
Vô Ơn
Đao Nhĩ
2024-08-07 20:24:17
Trong lòng chị ta tức giận, ngoài mặt cũng không còn vui vẻ nữa.
Thím hai chỉ đứng cách có một đoạn, còn tưởng rằng lời mình nói người ta nghe vào tai, thế là đào móc hết những lời trong ruột gan ra:
"Thím nói thế cũng chỉ để tốt cho cháu thôi, sau lưng sẽ có người nói cháu ngược đãi nó, Thanh Thanh hai hôm nay không ra khỏi nhà đúng không? Nói là bị cháu đánh, không thể ra ngoài gặp người khác…"
Lưu Quế Bình nghe vậy thì tức bể phổi, sầm mặt đứng dậy đi vào trong nhà, hôm nay nói gì chị ta cũng phải lôi người ra ngoài mới được, lười nhác không làm việc, chị ta lại thành người gánh tiếng oan, bị ăn mắng, nói mà không nghe thì đánh cho một trận đã trở thành ngược đãi rồi sao?
"Quế Bình, cháu đi đâu đấy?" Thím hai ngẩng đầu lên, tỏ vẻ rất kinh ngạc, đang nói chuyện tử tế sao đột nhiên lại bỏ đi?
Lưu Quế Bình hùng hùng hổ hổ đi về nhà, còn dọa cho bà Từ đang ngồi xát ngô ngoài cửa giật bắn mình, bà vội vàng đứng dậy hỏi con dâu:
"Sao giờ này đã về rồi? Làm xong việc ngoài đồng rồi à?"
"Làm việc? Con làm gì còn tâm tư mà làm việc, con vừa mới biết, người ta mắng sau lưng con như thế nào, súc sinh này khỏe rồi vẫn còn trốn trong nhà không ra ngoài, bây giờ con về hỏi nó, rốt cuộc nó nghĩ gì trong lòng?"
Nói xong chị ta cầm lấy cái gậy ở đằng sau cửa, đi thẳng vào nhà chính.
"Con làm gì đấy? Ai lại chọc con à?" Bà Từ vội vàng đi tới ngăn cản.
"Mẹ tránh ra, nó cố tình, đã dậy từ sớm rồi, đồ súc sinh này cố tình muốn để con khó chịu, muốn hủy hoại danh tiếng của con."
"Quế Bình, con muốn làm gì đấy? Con gọi đứa bé kia là gì? Con không cho nó đi học, trong lòng nó khó chịu nên muốn nghỉ hai hôm thôi." bà Từ cũng nổi giận, giật lấy cái gậy trong tay con dâu, ném sang một bên.
Lưu Quế Bình nhớ đến nỗi uất ức phải chịu hai hôm nay, không biết sau lưng mình người ta còn nói những gì, sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế.
Chị ta từ cửa nhà chính chạy thẳng đến bên cạnh cửa sổ.
Sau vài tiếng rầm rầm, cửa sổ thuỷ tinh vỡ tan, rơi xuống rào rào.
"Con súc sinh kia, tao biết mày tỉnh từ lâu rồi, bình thường thấy mày thành thực, không ngờ trong bụng toàn là mưu mô. Là tao mắt mù để gà mổ mắt, nhưng mày nhớ rõ cho tao, cái nhà này họ gì? Nhà này họ Từ, mày lại họ Chu, là thứ không ai muốn, hai năm qua không phải nhà bọn tao thương hại mày hay sao? Đúng là đồ vô ơn, đồ vô lương tâm..."
Thím hai chỉ đứng cách có một đoạn, còn tưởng rằng lời mình nói người ta nghe vào tai, thế là đào móc hết những lời trong ruột gan ra:
"Thím nói thế cũng chỉ để tốt cho cháu thôi, sau lưng sẽ có người nói cháu ngược đãi nó, Thanh Thanh hai hôm nay không ra khỏi nhà đúng không? Nói là bị cháu đánh, không thể ra ngoài gặp người khác…"
Lưu Quế Bình nghe vậy thì tức bể phổi, sầm mặt đứng dậy đi vào trong nhà, hôm nay nói gì chị ta cũng phải lôi người ra ngoài mới được, lười nhác không làm việc, chị ta lại thành người gánh tiếng oan, bị ăn mắng, nói mà không nghe thì đánh cho một trận đã trở thành ngược đãi rồi sao?
"Quế Bình, cháu đi đâu đấy?" Thím hai ngẩng đầu lên, tỏ vẻ rất kinh ngạc, đang nói chuyện tử tế sao đột nhiên lại bỏ đi?
Lưu Quế Bình hùng hùng hổ hổ đi về nhà, còn dọa cho bà Từ đang ngồi xát ngô ngoài cửa giật bắn mình, bà vội vàng đứng dậy hỏi con dâu:
"Sao giờ này đã về rồi? Làm xong việc ngoài đồng rồi à?"
"Làm việc? Con làm gì còn tâm tư mà làm việc, con vừa mới biết, người ta mắng sau lưng con như thế nào, súc sinh này khỏe rồi vẫn còn trốn trong nhà không ra ngoài, bây giờ con về hỏi nó, rốt cuộc nó nghĩ gì trong lòng?"
Nói xong chị ta cầm lấy cái gậy ở đằng sau cửa, đi thẳng vào nhà chính.
"Con làm gì đấy? Ai lại chọc con à?" Bà Từ vội vàng đi tới ngăn cản.
"Mẹ tránh ra, nó cố tình, đã dậy từ sớm rồi, đồ súc sinh này cố tình muốn để con khó chịu, muốn hủy hoại danh tiếng của con."
"Quế Bình, con muốn làm gì đấy? Con gọi đứa bé kia là gì? Con không cho nó đi học, trong lòng nó khó chịu nên muốn nghỉ hai hôm thôi." bà Từ cũng nổi giận, giật lấy cái gậy trong tay con dâu, ném sang một bên.
Lưu Quế Bình nhớ đến nỗi uất ức phải chịu hai hôm nay, không biết sau lưng mình người ta còn nói những gì, sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế.
Chị ta từ cửa nhà chính chạy thẳng đến bên cạnh cửa sổ.
Sau vài tiếng rầm rầm, cửa sổ thuỷ tinh vỡ tan, rơi xuống rào rào.
"Con súc sinh kia, tao biết mày tỉnh từ lâu rồi, bình thường thấy mày thành thực, không ngờ trong bụng toàn là mưu mô. Là tao mắt mù để gà mổ mắt, nhưng mày nhớ rõ cho tao, cái nhà này họ gì? Nhà này họ Từ, mày lại họ Chu, là thứ không ai muốn, hai năm qua không phải nhà bọn tao thương hại mày hay sao? Đúng là đồ vô ơn, đồ vô lương tâm..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro