Chương 30 - Để Đói Chết Cho Rồi
Xót Xa
Đao Nhĩ
2024-08-07 20:24:17
Chị dâu cả nhà mẹ đẻ vốn quen ngang ngược, tất nhiên không để mình bị khinh thường. Chị ta dùng dáng người cao to cường tráng ăn đứt Chu Tử Thanh, né người đâm tới.
"Được rồi, đừng đánh nữa." Bà lão ngồi đó cau mày quát lớn.
Chị dâu cả nhà mẹ đẻ chửi một tiếng, nhổ một ngụm nước bọt, hung tợn trợn mắt nhìn Chu Tử Thanh.
"Con nhãi ăn mày này dám nhe răng trước mặt bà đây, tự xem lại móng vuốt đi, mày vẫn còn non lắm."
Dù như vậy, nhìn đôi mắt âm u của Chu Tử Thanh trợn trừng, vẻ mặt hung hãn tàn nhẫn, đối diện với chị ta, cũng không xuất hiện biểu cảm sợ sệt muốn lùi lại.
Trong tay cô nắm lưỡi liềm, bộ dạng giống như chỉ cần có người xông tới, cô sẽ cùng người đó đồng quy vu tận.
"Con sói nhỏ quỷ quái." Bà lão vỗ bụi trên đất, mắt liếc nhìn Chu Tử Thanh, khẽ nói một câu.
Bà ta xoay người nhìn về phía bà Từ đang lặng lẽ rơi nước mắt, nói:
"Quế Bình nói con nhãi chết tiệt kia trúng tà, tôi xem chừng đây không phải trúng tà, mà bị ác quỷ chuyên ăn thịt người nhập thân rồi, chính nó hại Quế Bình nhà chúng tôi."
Bà Từ cũng không trả lời, bước về phía cửa, muốn đoạt liềm trong tay Chu Tử Thanh.
"Thanh Nhi, cháu nghe lời bà, đưa dao cho bà ngoại, đừng khiến mình bị thương."
Bà Từ nhìn quần áo trên người Chu Tử Thanh vô cùng bẩn thỉu nhăm nhúm, nhìn bộ dáng cô bị đánh đến thê thảm chật vật, nước mắt bà không ngừng trào ra.
Đôi bàn tay run rẩy vẫn nắm chắt lưỡi liềm, Chu Tử Thanh hung ác trừng mắt, sống chết không chịu buông tay.
Cô chứng kiến bà Từ vì bảo vệ cô mà bị bọn họ đánh đến tóc tai bù xù, trong lòng chua xót đau đớn, ngực cô nghẹn ứ còn khó chịu hơn những vết thương trên người mình.
Bà Từ một lần nữa đoạt lấy lưỡi liềm, dùng sức vứt ra bên ngoài, lúc này bà mới an tâm.
Trong tay Chu Tử Thanh không còn lưỡi liềm, giống như sự quyết tâm vẫn luôn miễn cưỡng chống đỡ cơ thể cô bị tháo mất, cả người ngây ngốc đứng yên tại chỗ, cúi đầu xuống, không nhịn được nói hai tiếng "vâng, vâng", rồi co vai cố đứng thẳng người.
Trái tim bà Từ đau đớn như bị cứa vào, ôm Chu Tử Thanh vào lòng, khóc lớn.
Tiếng khóc nhỏ vụn, ẩn nhẫn, tiếng khóc xen lẫn tiếng thở dài, chứa đầy bi thương và chua xót.
Chu Tử Thanh cắn mạnh đầu lưỡi mình, không để bản thân khóc ra, nhưng khi cô nghe tiếng khóc đè nén bất lực của bà Từ, nỗi xót xa trong lòng như một mồi lửa dẫn nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Được rồi, đừng đánh nữa." Bà lão ngồi đó cau mày quát lớn.
Chị dâu cả nhà mẹ đẻ chửi một tiếng, nhổ một ngụm nước bọt, hung tợn trợn mắt nhìn Chu Tử Thanh.
"Con nhãi ăn mày này dám nhe răng trước mặt bà đây, tự xem lại móng vuốt đi, mày vẫn còn non lắm."
Dù như vậy, nhìn đôi mắt âm u của Chu Tử Thanh trợn trừng, vẻ mặt hung hãn tàn nhẫn, đối diện với chị ta, cũng không xuất hiện biểu cảm sợ sệt muốn lùi lại.
Trong tay cô nắm lưỡi liềm, bộ dạng giống như chỉ cần có người xông tới, cô sẽ cùng người đó đồng quy vu tận.
"Con sói nhỏ quỷ quái." Bà lão vỗ bụi trên đất, mắt liếc nhìn Chu Tử Thanh, khẽ nói một câu.
Bà ta xoay người nhìn về phía bà Từ đang lặng lẽ rơi nước mắt, nói:
"Quế Bình nói con nhãi chết tiệt kia trúng tà, tôi xem chừng đây không phải trúng tà, mà bị ác quỷ chuyên ăn thịt người nhập thân rồi, chính nó hại Quế Bình nhà chúng tôi."
Bà Từ cũng không trả lời, bước về phía cửa, muốn đoạt liềm trong tay Chu Tử Thanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thanh Nhi, cháu nghe lời bà, đưa dao cho bà ngoại, đừng khiến mình bị thương."
Bà Từ nhìn quần áo trên người Chu Tử Thanh vô cùng bẩn thỉu nhăm nhúm, nhìn bộ dáng cô bị đánh đến thê thảm chật vật, nước mắt bà không ngừng trào ra.
Đôi bàn tay run rẩy vẫn nắm chắt lưỡi liềm, Chu Tử Thanh hung ác trừng mắt, sống chết không chịu buông tay.
Cô chứng kiến bà Từ vì bảo vệ cô mà bị bọn họ đánh đến tóc tai bù xù, trong lòng chua xót đau đớn, ngực cô nghẹn ứ còn khó chịu hơn những vết thương trên người mình.
Bà Từ một lần nữa đoạt lấy lưỡi liềm, dùng sức vứt ra bên ngoài, lúc này bà mới an tâm.
Trong tay Chu Tử Thanh không còn lưỡi liềm, giống như sự quyết tâm vẫn luôn miễn cưỡng chống đỡ cơ thể cô bị tháo mất, cả người ngây ngốc đứng yên tại chỗ, cúi đầu xuống, không nhịn được nói hai tiếng "vâng, vâng", rồi co vai cố đứng thẳng người.
Trái tim bà Từ đau đớn như bị cứa vào, ôm Chu Tử Thanh vào lòng, khóc lớn.
Tiếng khóc nhỏ vụn, ẩn nhẫn, tiếng khóc xen lẫn tiếng thở dài, chứa đầy bi thương và chua xót.
Chu Tử Thanh cắn mạnh đầu lưỡi mình, không để bản thân khóc ra, nhưng khi cô nghe tiếng khóc đè nén bất lực của bà Từ, nỗi xót xa trong lòng như một mồi lửa dẫn nước mắt không ngừng rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro