Thập Niên 80: Trở Về Năm 1983 Làm Phú Hào
Anh Đổi Tính
Ái Cật Can Thiêu Hồng Ngư Đích Lâu Ảnh
2024-05-20 09:36:08
"Các em vào nhà trước đi."
Chu Vu Phong nhàn nhạt nói một câu, lại xoay người trở lại trong phòng, cầm lấy bình nước nóng rót vào hai cốc nước trên bàn.
Chu Vu Na cùng Chu Vu Chính đứng ở mép cửa, đang do dự có nên đi vào hay không, đối với thái đội quỷ dị của anh trai, trong lòng bọn họ vẫn có chút lo lắng, ai biết trong hồ lô của anh ta có suy nghĩ gì?
Lần này dĩ nhiên lại không có trực tiếp chửi mình? Thậm chí còn muốn để cho chị em bọn họ vào nhà ngồi? Thực sự là quá kỳ quái!
"Vu Na, Vu Chính, đi vào ngồi một chút đi."
Tưởng Tiểu Đóa đang đứng gần cửa, thấy hai người còn ngây ngốc ở cửa, cô liền cười bắt chuyện để hai chị em đi vào.
Mặc dù đã lau nước mắt, nhưng con mắt còn có chút sưng đỏ, vừa nhìn đã biết là mới khóc xong.
"Vâng, cảm ơn chị dâu."
Chu Vu Na nở nụ cười đáp lại chị dâu, sau đó liền kéo tay em trai đi vào.
Đối với chị dâu Tưởng Tiểu Đóa, trong lòng Chu Vu Na vẫn rất cảm kích. Lần trước lại đây đòi tiền, Chu Vu Phong mắng chửi không thương tiếc, thậm chí còn đánh cô một cái tát, một phân tiền cũng không cho.
Cuối cùng vẫn là Tưởng Tiểu Đóa nhìn không nổi, không để ý cùng Chu Vu Phong cãi vã, nhét cho Chu Vu Na 2 đồng.
Chu Vu Chính cúi đầu, cũng không cùng chị dâu chào hỏi, đại khái là thẹn thùng đi, co thân thể đi vào bên trong.
Chờ đến khi hai chị em đi vào, Tưởng Tiểu Đóa nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"TV."
Chu Vu Chính nhỏ giọng nói, duỗi ra bàn tay bẩn thỉu chỉ vào TV, ánh mắt có khát vọng rõ ràng.
Chu Vu Na trừng em trai một cái, lại dùng sức kéo cánh tay cậu bé, ra hiệu hắn đừng lắm miệng.
"Đừng đứng đó, hai đứa lại ngồi trên ghế đi."
Chu Vu Phong đặt hai cốc nước xuống, lại chỉ chỉ vào ghế sô pha đơn giản nói.
"Chu Vu Phong, chúng tôi lại đây là để lấy tiền, Vu Nguyệt cũng sắp tan học trở về rồi, tôi muốn mua một ít bột mì, làm mì sợi cho bọn họ ăn."
Chu Vu Na kéo em trai không hề có ý muốn ngồi xuống, nhìn Chu Vu Phong nói một cách lạnh lùng.
Đều nói huynh trưởng như cha, nhưng kể từ sau khi ba mẹ mất, Chu Vu Phong vẫn luôn lựa chọn trốn tránh, mỗi ngày chìm trong men rượu, không có nghề nghiệp, tiền bạc trong nhà cũng mang đi cờ bạc, hết thảy gánh nặng đều rơi vào trên người Chu Vu Na.
"Ừm."
Chu Vu Phong hơi nhíu mày, nhẹ nhàng gật đầu một cái, như là đang suy nghĩ điều gì, sau đó lại trầm mặc trong chốc lát.
"Tiểu Đóa, trong nhà chúng ta bây giờ còn tiền không?"
Chu Vu Phong nhìn về phía Tưởng Tiểu Đóa, âm thanh ôn hòa hỏi, hơi cúi đầu lộ ra nụ cười áy náy.
Thái độ như vậy làm cho Tưởng Tiểu Đóa cảm thất phi thường giật mình, Chu Vu Phong ngày hôm nay là bị làm sao vậy? Lẽ nào hắn đổi tính?
"Tiền chỉ còn 5 đồng, nhưng phiếu lương thì còn 10 cân."
Tưởng Tiểu Đóa thành thật nói, chẳng biết vì sai, đột nhiên cô có một loại ảo giác, Chu Vu Phong lúc này rất đáng tin cậy.
"Ừm, cái kia...trong nhà chúng ta có còn lương thực dư không?"
Chu Vu Phong lại hỏi.
"Còn hai cân bột mì." Tưởng Tiểu Đóa lập tức trả lời.
"Vậy được, Tiểu Đóa, có thể hay không cầu em một chuyện, chính là trước tiên đưa 5 đồng cùng 10 cân phiếu lương cho Vu Na. Hai cân bột mì cũng đủ cho chúng ta ăn mấy bữa, chuyện sau đó để tôi nghĩ biện pháp."
Chu Vu Phong nghiêm túc nói, tuy rằng ngữ khí ôn hòa, thế nhưng lại cho người ta một loại cảm giác rất trầm ổn.
Anh vừa nói xong, cả Tưởng Tiểu Đóa và Chu Vu Na đều trợn to hai mắt, có chút khó tin mà nhìn Chu Vu Phong, trên mặt hiện lên thần sắc kinh ngạc.
Chu Vu Na không nghĩ tới người anh trai này, đột nhiên lại đối xử tốt với mình như vậy.
Tưởng Tiểu Đóa càng thêm kinh ngạc, anh lại có thể dùng từ "Cầu", "Cầu em một chuyện", thực sự quá khó mà tin nổi.
"Tiểu Đóa, có thể không?"
Thấy Tưởng Tiểu Đóa vẫn nhìn mình, Chu Vu Phong vừa cười vừa hỏi một câu.
Chu Vu Phong nhàn nhạt nói một câu, lại xoay người trở lại trong phòng, cầm lấy bình nước nóng rót vào hai cốc nước trên bàn.
Chu Vu Na cùng Chu Vu Chính đứng ở mép cửa, đang do dự có nên đi vào hay không, đối với thái đội quỷ dị của anh trai, trong lòng bọn họ vẫn có chút lo lắng, ai biết trong hồ lô của anh ta có suy nghĩ gì?
Lần này dĩ nhiên lại không có trực tiếp chửi mình? Thậm chí còn muốn để cho chị em bọn họ vào nhà ngồi? Thực sự là quá kỳ quái!
"Vu Na, Vu Chính, đi vào ngồi một chút đi."
Tưởng Tiểu Đóa đang đứng gần cửa, thấy hai người còn ngây ngốc ở cửa, cô liền cười bắt chuyện để hai chị em đi vào.
Mặc dù đã lau nước mắt, nhưng con mắt còn có chút sưng đỏ, vừa nhìn đã biết là mới khóc xong.
"Vâng, cảm ơn chị dâu."
Chu Vu Na nở nụ cười đáp lại chị dâu, sau đó liền kéo tay em trai đi vào.
Đối với chị dâu Tưởng Tiểu Đóa, trong lòng Chu Vu Na vẫn rất cảm kích. Lần trước lại đây đòi tiền, Chu Vu Phong mắng chửi không thương tiếc, thậm chí còn đánh cô một cái tát, một phân tiền cũng không cho.
Cuối cùng vẫn là Tưởng Tiểu Đóa nhìn không nổi, không để ý cùng Chu Vu Phong cãi vã, nhét cho Chu Vu Na 2 đồng.
Chu Vu Chính cúi đầu, cũng không cùng chị dâu chào hỏi, đại khái là thẹn thùng đi, co thân thể đi vào bên trong.
Chờ đến khi hai chị em đi vào, Tưởng Tiểu Đóa nhẹ nhàng đóng cửa lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"TV."
Chu Vu Chính nhỏ giọng nói, duỗi ra bàn tay bẩn thỉu chỉ vào TV, ánh mắt có khát vọng rõ ràng.
Chu Vu Na trừng em trai một cái, lại dùng sức kéo cánh tay cậu bé, ra hiệu hắn đừng lắm miệng.
"Đừng đứng đó, hai đứa lại ngồi trên ghế đi."
Chu Vu Phong đặt hai cốc nước xuống, lại chỉ chỉ vào ghế sô pha đơn giản nói.
"Chu Vu Phong, chúng tôi lại đây là để lấy tiền, Vu Nguyệt cũng sắp tan học trở về rồi, tôi muốn mua một ít bột mì, làm mì sợi cho bọn họ ăn."
Chu Vu Na kéo em trai không hề có ý muốn ngồi xuống, nhìn Chu Vu Phong nói một cách lạnh lùng.
Đều nói huynh trưởng như cha, nhưng kể từ sau khi ba mẹ mất, Chu Vu Phong vẫn luôn lựa chọn trốn tránh, mỗi ngày chìm trong men rượu, không có nghề nghiệp, tiền bạc trong nhà cũng mang đi cờ bạc, hết thảy gánh nặng đều rơi vào trên người Chu Vu Na.
"Ừm."
Chu Vu Phong hơi nhíu mày, nhẹ nhàng gật đầu một cái, như là đang suy nghĩ điều gì, sau đó lại trầm mặc trong chốc lát.
"Tiểu Đóa, trong nhà chúng ta bây giờ còn tiền không?"
Chu Vu Phong nhìn về phía Tưởng Tiểu Đóa, âm thanh ôn hòa hỏi, hơi cúi đầu lộ ra nụ cười áy náy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái độ như vậy làm cho Tưởng Tiểu Đóa cảm thất phi thường giật mình, Chu Vu Phong ngày hôm nay là bị làm sao vậy? Lẽ nào hắn đổi tính?
"Tiền chỉ còn 5 đồng, nhưng phiếu lương thì còn 10 cân."
Tưởng Tiểu Đóa thành thật nói, chẳng biết vì sai, đột nhiên cô có một loại ảo giác, Chu Vu Phong lúc này rất đáng tin cậy.
"Ừm, cái kia...trong nhà chúng ta có còn lương thực dư không?"
Chu Vu Phong lại hỏi.
"Còn hai cân bột mì." Tưởng Tiểu Đóa lập tức trả lời.
"Vậy được, Tiểu Đóa, có thể hay không cầu em một chuyện, chính là trước tiên đưa 5 đồng cùng 10 cân phiếu lương cho Vu Na. Hai cân bột mì cũng đủ cho chúng ta ăn mấy bữa, chuyện sau đó để tôi nghĩ biện pháp."
Chu Vu Phong nghiêm túc nói, tuy rằng ngữ khí ôn hòa, thế nhưng lại cho người ta một loại cảm giác rất trầm ổn.
Anh vừa nói xong, cả Tưởng Tiểu Đóa và Chu Vu Na đều trợn to hai mắt, có chút khó tin mà nhìn Chu Vu Phong, trên mặt hiện lên thần sắc kinh ngạc.
Chu Vu Na không nghĩ tới người anh trai này, đột nhiên lại đối xử tốt với mình như vậy.
Tưởng Tiểu Đóa càng thêm kinh ngạc, anh lại có thể dùng từ "Cầu", "Cầu em một chuyện", thực sự quá khó mà tin nổi.
"Tiểu Đóa, có thể không?"
Thấy Tưởng Tiểu Đóa vẫn nhìn mình, Chu Vu Phong vừa cười vừa hỏi một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro