Thập Niên 80: Vợ Béo Của Anh Chàng Quân Nhân
Chương 22
2024-08-20 21:25:06
Lâm Thanh cũng kinh ngạc, nhưng mà so với mấy người Lý Kiến Hoa, trong tiềm thức của chị ấy hình như cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng Diệp Ninh sẽ biết đàn tấu đàn dương cầm rồi.
Nhìn ngón tay bụ bẫm của Diệp Ninh linh hoạt rơi xuống các phím đàn, chị ấy hoàn toàn có thể khẳng định, kỹ năng đánh đàn của Diệp Ninh cực kỳ cao.
Cái cô Diệp Ninh này thật sự mang đến cho mấy người bọn họ một bất ngờ quá lớn!
Một khúc kết thúc, Diệp Ninh đắm chìm trong đó ưu nhã thu tay lại, trong mắt còn lộ ra một chút ánh sáng.
Cây đàn dương cầm này thật sự rất tốt, lâu lắm rồi cô không được vui sướng thoải mái như thế này.
Ổn định lại cảm xúc xong, cô lại không chút hoang mang xoay người nhìn về phía ba người Lâm Thanh.
“Đoàn trưởng Lâm, tôi biểu diễn xong rồi.”
Diệp Ninh khống chế thời gian rất tốt, vừa đúng năm phút.
Lâm Thanh, Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ đều đột nhiên hoàn hồn, sắc mặt của bọn họ đều vô cùng phức tạp.
“Tốt lắm.”
Lâm Thanh không hề che giấu sự khen ngợi đối với Diệp Ninh, đưa ra lời khen tặng.
Mặt của Vương Hinh Tuyết đen thùi, cô ta là người hát chính của đội ca hát, biết rất rõ muốn được Lâm Thanh khen ngợi là một chuyện khó khăn như thế nào.
Lâm Thanh luôn cực kỳ nghiêm khắc với tất cả mọi người và tất cả các sự việc, nếu có thể làm chị ấy khen ngợi, vậy tương lai ở đoàn văn công chắc chắn sẽ vô cùng xán lạn.
Kết quả mà cô ta muốn tuyệt đối không phải thế này, tại sao lại làm con mụ mập Diệp Ninh này tỏa sáng nổi bật như thế chứ?!
Không đơi Lâm Thanh nói tiếp, Lý Kiến Hoa đã nhanh chóng nói: “Khụ khụ, Diệp Ninh, hiện tại cô có thể quay về chờ thông báo rồi.”
Lâm Thanh không khỏi nhìn về phía Lý Kiến Hoa.
Lý Kiến Hoa dùng ánh mắt cầu xin, ý bảo Lâm Thanh tạm thời đừng sốt ruột như thế.
Lâm Thanh biết có lẽ anh ấy còn có băn khoăn gì khác, nếu anh ấy đã nói như thế, vậy chị ấy cũng phải nể mặt một vài phần.
“Diệp Ninh, cô đi về trước đi, có được hay không chúng tôi cũng đều sẽ cho cô một câu trả lời.”
Tất cả những người đến tuyển chọn ngày hôm nay đều sẽ có kết quả ngay tại chỗ, chỉ riêng đến chỗ Diệp Ninh thì lại có ngoài ý muốn, rõ ràng là cố ý nhằm vào cô.
Diệp Ninh cũng hiểu vì sao cô lại bị nhằm vào.
Nhưng mà Diệp Ninh cũng không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc khó chịu nào, chỉ trực tiếp trả lời: “Được”, sau đó bình tĩnh đi xuống sân khấu.
Chuyện nên làm cô đều đã làm, nếu không được, vậy cũng chỉ có thể trách cái xã hội trông mặt mà bắt hình dong này thôi.
“Vương Hinh Tuyết, cô cũng đi ra ngoài đi.”
Diệp Ninh rời đi, Lý Kiến Hoa cũng ra lệnh cho Vương Hinh Tuyết từ nãy đến giờ vẫn luôn ngồi ở phía sau.
Đến lúc này, Vương Hinh Tuyết mới hoàn hồn khỏi cơn ghen ghét tột độ, sốt ruột đuổi theo Diệp Ninh.
Trong sảnh chỉ còn lại ba người Lâm Thanh, Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ.
Lâm Thanh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: “Nói ý kiến của hai anh đi.”
Lý Kiến Hoa mở miệng đầu tiên: “Đoàn trưởng, tôi biết cô rất trân trọng những người có tài năng, nhưng mà hình tượng của Diệp Ninh thật sự quá kém. Nếu đoàn văn công của chúng ta thật sự tuyển dụng cô ấy, danh tiếng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.”
Anh ấy thành tâm thành ý nói ra nỗi lo lắng trong lòng mình.
Lâm Thanh lại nhìn về phía Vương Quốc Trụ: “Đạo diễn Vương, anh cũng nghĩ như thế sao?”
Vương Quốc Trụ không trả lời ngay, nhưng mà vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
“Nỗi lo của đội trưởng Lý cũng rất chính xác.”
Lâm Thanh nghe xong suy nghĩ của hai người, lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Không ngờ lại bị người ta nói đúng rồi, đoàn văn công chúng ta cũng chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong thôi.”
Những lời này rõ ràng là đang tự giễu.
Nhìn ngón tay bụ bẫm của Diệp Ninh linh hoạt rơi xuống các phím đàn, chị ấy hoàn toàn có thể khẳng định, kỹ năng đánh đàn của Diệp Ninh cực kỳ cao.
Cái cô Diệp Ninh này thật sự mang đến cho mấy người bọn họ một bất ngờ quá lớn!
Một khúc kết thúc, Diệp Ninh đắm chìm trong đó ưu nhã thu tay lại, trong mắt còn lộ ra một chút ánh sáng.
Cây đàn dương cầm này thật sự rất tốt, lâu lắm rồi cô không được vui sướng thoải mái như thế này.
Ổn định lại cảm xúc xong, cô lại không chút hoang mang xoay người nhìn về phía ba người Lâm Thanh.
“Đoàn trưởng Lâm, tôi biểu diễn xong rồi.”
Diệp Ninh khống chế thời gian rất tốt, vừa đúng năm phút.
Lâm Thanh, Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ đều đột nhiên hoàn hồn, sắc mặt của bọn họ đều vô cùng phức tạp.
“Tốt lắm.”
Lâm Thanh không hề che giấu sự khen ngợi đối với Diệp Ninh, đưa ra lời khen tặng.
Mặt của Vương Hinh Tuyết đen thùi, cô ta là người hát chính của đội ca hát, biết rất rõ muốn được Lâm Thanh khen ngợi là một chuyện khó khăn như thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thanh luôn cực kỳ nghiêm khắc với tất cả mọi người và tất cả các sự việc, nếu có thể làm chị ấy khen ngợi, vậy tương lai ở đoàn văn công chắc chắn sẽ vô cùng xán lạn.
Kết quả mà cô ta muốn tuyệt đối không phải thế này, tại sao lại làm con mụ mập Diệp Ninh này tỏa sáng nổi bật như thế chứ?!
Không đơi Lâm Thanh nói tiếp, Lý Kiến Hoa đã nhanh chóng nói: “Khụ khụ, Diệp Ninh, hiện tại cô có thể quay về chờ thông báo rồi.”
Lâm Thanh không khỏi nhìn về phía Lý Kiến Hoa.
Lý Kiến Hoa dùng ánh mắt cầu xin, ý bảo Lâm Thanh tạm thời đừng sốt ruột như thế.
Lâm Thanh biết có lẽ anh ấy còn có băn khoăn gì khác, nếu anh ấy đã nói như thế, vậy chị ấy cũng phải nể mặt một vài phần.
“Diệp Ninh, cô đi về trước đi, có được hay không chúng tôi cũng đều sẽ cho cô một câu trả lời.”
Tất cả những người đến tuyển chọn ngày hôm nay đều sẽ có kết quả ngay tại chỗ, chỉ riêng đến chỗ Diệp Ninh thì lại có ngoài ý muốn, rõ ràng là cố ý nhằm vào cô.
Diệp Ninh cũng hiểu vì sao cô lại bị nhằm vào.
Nhưng mà Diệp Ninh cũng không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc khó chịu nào, chỉ trực tiếp trả lời: “Được”, sau đó bình tĩnh đi xuống sân khấu.
Chuyện nên làm cô đều đã làm, nếu không được, vậy cũng chỉ có thể trách cái xã hội trông mặt mà bắt hình dong này thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vương Hinh Tuyết, cô cũng đi ra ngoài đi.”
Diệp Ninh rời đi, Lý Kiến Hoa cũng ra lệnh cho Vương Hinh Tuyết từ nãy đến giờ vẫn luôn ngồi ở phía sau.
Đến lúc này, Vương Hinh Tuyết mới hoàn hồn khỏi cơn ghen ghét tột độ, sốt ruột đuổi theo Diệp Ninh.
Trong sảnh chỉ còn lại ba người Lâm Thanh, Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ.
Lâm Thanh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: “Nói ý kiến của hai anh đi.”
Lý Kiến Hoa mở miệng đầu tiên: “Đoàn trưởng, tôi biết cô rất trân trọng những người có tài năng, nhưng mà hình tượng của Diệp Ninh thật sự quá kém. Nếu đoàn văn công của chúng ta thật sự tuyển dụng cô ấy, danh tiếng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.”
Anh ấy thành tâm thành ý nói ra nỗi lo lắng trong lòng mình.
Lâm Thanh lại nhìn về phía Vương Quốc Trụ: “Đạo diễn Vương, anh cũng nghĩ như thế sao?”
Vương Quốc Trụ không trả lời ngay, nhưng mà vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
“Nỗi lo của đội trưởng Lý cũng rất chính xác.”
Lâm Thanh nghe xong suy nghĩ của hai người, lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Không ngờ lại bị người ta nói đúng rồi, đoàn văn công chúng ta cũng chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong thôi.”
Những lời này rõ ràng là đang tự giễu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro