Thập Niên 80: Vợ Béo Của Anh Chàng Quân Nhân
Thử Thì Sẽ Biết...
2024-08-20 21:25:06
Diệp Ninh cúp điện thoại của Ngô Tú Nga xong, trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Phong.
Nhưng mà cô lại nhận được câu trả lời là bộ đội sắp sửa tiến hành thi đấu võ thuật, Cố Phong đã mang theo đại đội tiến hành huấn luyện phong bế, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể nào liên lạc được.
Buông ống nghe xong, Diệp Ninh nhíu mày.
Bệnh của cha Cố chắc chắn không thể đợi được nữa, trong tay cô đúng là còn có hơn hai trăm đồng, nhưng mà Ngô Tú Ngan nói bệnh viện cần đến năm trăm đồng tiền viện phí, còn thiếu đến một nửa.
Không liên lạc được Cố Phong, số tiền này chỉ có thể dựa vào cô đi gom góp, nhưng mà dựa theo nhân phẩm của cô ở đại viện, chỉ sợ là sẽ không mượn được dù chỉ một hào.
Nghĩ tới nghĩ lui, con đường duy nhất cũng chỉ có thể là đến đoàn văn công dự chi tiền lương.
“Dự chi tiền lương? Cô có chuyện khó xử gì sao?”
Bên ngoài hành lang phòng nhạc khí của đoàn văn công, Diệp Ninh chặn Từ Minh Vũ đang đi một mình lại, trực tiếp đưa ra thỉnh cầu muốn dự chi tiền lương.
Sau khi Từ Minh Vũ nghe cô nói xong, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Diệp Ninh gật đầu.
Từ Minh Vũ lộ ra vẻ mặt khó xử, dù sao cô cũng chỉ vừa mới đến đoàn văn công không đến nửa tháng, còn chưa từng tham gia diễn xuất lần nào, bây giờ lại đột nhiên muốn dự chi tiền lương như thế, chỉ e là trong đoàn sẽ không đồng ý.
“Tôi có thể đi hỏi giúp cô, nhưng mà chưa chắc là được, dù sao thì hiện tại cô chỉ mới là nhân viên tạm thời mà thôi.”
Diệp Ninh cũng biết ít nhiều gì cô cũng đang làm khó Từ Minh Vũ, nhưng mà đây thật sự là không còn cách nào khác.
“Cô về phòng huấn luyện trước đi, đừng trễ nãi công việc huấn luyện bình thường.” Từ Minh Vũ dặn dò, vẫn quyết định đi hỏi thử một lần giúp cô.
“Vậy làm phiền đội trưởng Từ rồi.” Cho dù có được hay không thì Diệp Ninh vẫn rất biết ơn Từ Minh Vũ.
Chào tạm biệt Từ Minh Vũ xong, Diệp Ninh trực tiếp đi vào phòng huấn luyện.
Dạo gần đây đội nhạc khí đang phối hợp với đội ca múa để tập luyện một ca khúc mới, bên trong vừa khéo có một đoạn diễn tấu dương cầm.
Trước kia bởi vì cánh tay bị thương nên Diệp Ninh vẫn luôn không có mặt trong buổi tập luyện, hiện tại đương nhiên cần phải nhanh chóng phối hợp với mọi người.
“Đây chẳng phải là Diệp Ninh sao, hôm nay lại đến đây thị sát chúng tôi tập luyện à?”
Trịnh Thư Vân nhìn thấy Diệp Ninh xong, trực tiếp dừng luyện tập, dùng giọng điệu quái dị mỉa mai nàng.
Thật ra cũng không thể trách cô ta thích kiếm chuyện với Diệp Ninh được, thật sự là mới ngày đầu tiên gia nhập đoàn Diệp Ninh đã bị thương, Từ Minh Vũ lại kiên quyết nói phải đợi Diệp Ninh lành vết thương rồi mới cho phép cô luyện tập với mọi người, cho nên tuy rằng mấy ngày nay ngày nào Diệp Ninh cũng sẽ đến đoàn văn công đi làm, nhưng thật ra đều chỉ ngồi một bên ngó, rất khó làm người ta không nảy ra những ý tưởng không hay.
Xung quanh đều cười ầm lên.
Hiện tại gần như tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Ninh nhờ vào quan hệ mới vào được đây, thậm chí có khả năng hoàn toàn chẳng hiểu biết gì về nhạc cụ.
“Diệp Ninh, thật sự không phải mọi người cố ý kiếm chuyện với cô, mà là cô đã đến đây rất nhiều ngày rồi, chúng tôi còn chưa biết rốt cuộc cô phụ trách phần diễn tấu nào nữa?”
Một cô gái khác đứng bên cạnh cũng cùng phe với Trịnh Thư Vân, đưa ra nghi ngờ với Diệp Ninh.
Không đợi Diệp Ninh trả lời, Trịnh Thư Vân đã kẻ xướng người họa tiếp lời: “Đừng có nói là đến thổi kèn Harmonica đó nha?”
Bọn họ đều biết Diệp Ninh là từ vùng quê hẻo lánh ra đến, vùng quê hẻo lánh thì có nhạc cụ gì chứ, biết thổi kèn Harmonica cũng đã ghê gớm lắm rồi.
Diệp Ninh nhìn thoáng qua từng gương mặt châm chọc chê cười, thì ra lâu như thế này mà những người này còn không biết vì sao cô được tuyển chọn vào đội nhạc khí à?
Ngay sau đó, cô dùng hành động thực tế để trả lời, lập tức đi về phía cây đàn dương cầm lẻ loi được đặt cách đó không xa.
Trịnh Thư Vân nhìn thấy cô lại ngồi ở trược đàn dương cầm, vẻ mặt lập tức mất khống chế.
Đừng có nói là đúng như những gì cô ta đang suy nghĩ đó nha?
“Sao cô lại ngồi ở đó? Không lẽ là người đánh đàn dương cầm?
“Không thể nào! Chắc chắn không thể nào có chuyện này được!”
Toàn bộ sảnh huấn luyện đều nổ tung.
Nhưng mà cô lại nhận được câu trả lời là bộ đội sắp sửa tiến hành thi đấu võ thuật, Cố Phong đã mang theo đại đội tiến hành huấn luyện phong bế, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể nào liên lạc được.
Buông ống nghe xong, Diệp Ninh nhíu mày.
Bệnh của cha Cố chắc chắn không thể đợi được nữa, trong tay cô đúng là còn có hơn hai trăm đồng, nhưng mà Ngô Tú Ngan nói bệnh viện cần đến năm trăm đồng tiền viện phí, còn thiếu đến một nửa.
Không liên lạc được Cố Phong, số tiền này chỉ có thể dựa vào cô đi gom góp, nhưng mà dựa theo nhân phẩm của cô ở đại viện, chỉ sợ là sẽ không mượn được dù chỉ một hào.
Nghĩ tới nghĩ lui, con đường duy nhất cũng chỉ có thể là đến đoàn văn công dự chi tiền lương.
“Dự chi tiền lương? Cô có chuyện khó xử gì sao?”
Bên ngoài hành lang phòng nhạc khí của đoàn văn công, Diệp Ninh chặn Từ Minh Vũ đang đi một mình lại, trực tiếp đưa ra thỉnh cầu muốn dự chi tiền lương.
Sau khi Từ Minh Vũ nghe cô nói xong, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Diệp Ninh gật đầu.
Từ Minh Vũ lộ ra vẻ mặt khó xử, dù sao cô cũng chỉ vừa mới đến đoàn văn công không đến nửa tháng, còn chưa từng tham gia diễn xuất lần nào, bây giờ lại đột nhiên muốn dự chi tiền lương như thế, chỉ e là trong đoàn sẽ không đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi có thể đi hỏi giúp cô, nhưng mà chưa chắc là được, dù sao thì hiện tại cô chỉ mới là nhân viên tạm thời mà thôi.”
Diệp Ninh cũng biết ít nhiều gì cô cũng đang làm khó Từ Minh Vũ, nhưng mà đây thật sự là không còn cách nào khác.
“Cô về phòng huấn luyện trước đi, đừng trễ nãi công việc huấn luyện bình thường.” Từ Minh Vũ dặn dò, vẫn quyết định đi hỏi thử một lần giúp cô.
“Vậy làm phiền đội trưởng Từ rồi.” Cho dù có được hay không thì Diệp Ninh vẫn rất biết ơn Từ Minh Vũ.
Chào tạm biệt Từ Minh Vũ xong, Diệp Ninh trực tiếp đi vào phòng huấn luyện.
Dạo gần đây đội nhạc khí đang phối hợp với đội ca múa để tập luyện một ca khúc mới, bên trong vừa khéo có một đoạn diễn tấu dương cầm.
Trước kia bởi vì cánh tay bị thương nên Diệp Ninh vẫn luôn không có mặt trong buổi tập luyện, hiện tại đương nhiên cần phải nhanh chóng phối hợp với mọi người.
“Đây chẳng phải là Diệp Ninh sao, hôm nay lại đến đây thị sát chúng tôi tập luyện à?”
Trịnh Thư Vân nhìn thấy Diệp Ninh xong, trực tiếp dừng luyện tập, dùng giọng điệu quái dị mỉa mai nàng.
Thật ra cũng không thể trách cô ta thích kiếm chuyện với Diệp Ninh được, thật sự là mới ngày đầu tiên gia nhập đoàn Diệp Ninh đã bị thương, Từ Minh Vũ lại kiên quyết nói phải đợi Diệp Ninh lành vết thương rồi mới cho phép cô luyện tập với mọi người, cho nên tuy rằng mấy ngày nay ngày nào Diệp Ninh cũng sẽ đến đoàn văn công đi làm, nhưng thật ra đều chỉ ngồi một bên ngó, rất khó làm người ta không nảy ra những ý tưởng không hay.
Xung quanh đều cười ầm lên.
Hiện tại gần như tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Ninh nhờ vào quan hệ mới vào được đây, thậm chí có khả năng hoàn toàn chẳng hiểu biết gì về nhạc cụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Diệp Ninh, thật sự không phải mọi người cố ý kiếm chuyện với cô, mà là cô đã đến đây rất nhiều ngày rồi, chúng tôi còn chưa biết rốt cuộc cô phụ trách phần diễn tấu nào nữa?”
Một cô gái khác đứng bên cạnh cũng cùng phe với Trịnh Thư Vân, đưa ra nghi ngờ với Diệp Ninh.
Không đợi Diệp Ninh trả lời, Trịnh Thư Vân đã kẻ xướng người họa tiếp lời: “Đừng có nói là đến thổi kèn Harmonica đó nha?”
Bọn họ đều biết Diệp Ninh là từ vùng quê hẻo lánh ra đến, vùng quê hẻo lánh thì có nhạc cụ gì chứ, biết thổi kèn Harmonica cũng đã ghê gớm lắm rồi.
Diệp Ninh nhìn thoáng qua từng gương mặt châm chọc chê cười, thì ra lâu như thế này mà những người này còn không biết vì sao cô được tuyển chọn vào đội nhạc khí à?
Ngay sau đó, cô dùng hành động thực tế để trả lời, lập tức đi về phía cây đàn dương cầm lẻ loi được đặt cách đó không xa.
Trịnh Thư Vân nhìn thấy cô lại ngồi ở trược đàn dương cầm, vẻ mặt lập tức mất khống chế.
Đừng có nói là đúng như những gì cô ta đang suy nghĩ đó nha?
“Sao cô lại ngồi ở đó? Không lẽ là người đánh đàn dương cầm?
“Không thể nào! Chắc chắn không thể nào có chuyện này được!”
Toàn bộ sảnh huấn luyện đều nổ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro