[Thập Niên 80] Vợ Trước Của Nhà Giàu Nhất Trùng Sinh Rồi
Chương 14
Hoán Nhược Quân
2024-09-19 20:51:11
Đời trước, sau đó Chu Tuyết Cầm và Diêm Triệu vẫn ly hôn.
Lúc ly hôn cô ta ném con cho chồng, mình mang hết nhà và tiền tiết kiệm.
Cô ta cũng học làm ăn với người ta, nhưng cũng không biết thế nào, làm cái gì lỗ cái đó, lỗ cho hết sạch, cái gì cũng không còn.
Cho nên cô ta mãi không kiếm được tiền, ngược lại càng lăn lộn càng sa sút, sa sút đến mức đi làm lao công.
Đó là vô tình, cô ta gặp được Trần Mỹ Lan khi làm lao công ở một công ty.
Cô ta là một người phụ nữ ly hôn, Trần Mỹ Lan cũng vậy.
Cô ta lấy được tất cả tiền và nhà của chồng, mà Trần Mỹ Lan trắng tay bị chồng đuổi ra khỏi ngoài. Hơn nữa sau khi ly hôn, vì người trong thôn đồn nhảm, Trần Mỹ Lan vội vàng gả cho một côn đồ tên là Lữ Tĩnh Vũ ở bản xứ.
Lúc ấy tất cả mọi người đều cảm thấy Trần Mỹ Lan xong đời rồi.
Nhưng mà thời thế đổi thay.
Chu Tuyết Cầm xài hết tiền bạc, bán hết nhà, bất đắc dĩ làm bà lao công, nhưng Trần Mỹ Lan gả cho côn đồ tên là Lữ Tĩnh Vũ đó lại làm ăn thăng quan tiến chức nhanh chóng, hơn nữa trở thành nhà khai phá bất động sản của cả thành phố Tây Bình, cũng là nhà giàu nhân đức của thành phố Tây Bình.
Lúc Chu Tuyết Cầm gặp được Trần Mỹ Lan, cô bước xuống từ một chiếc xe sang, nhà giàu nhất tỉnh Lữ Tĩnh Vũ đưa tay ra, đang đỡ cửa xe cho cô.
Chu Tuyết Cầm cầm cây lau nhà như bị điện giật, sững sờ tại chỗ.
Kiểu gì cô ta cũng không nghĩ ra, Trần Mỹ Lan kết hôn với tên côn đồ đó sao lại trở thành nhà giàu nhất của thành phố Tây Bình.
Nhưng bây giờ không quan tâm nhiều như vậy được.
Lữ Tĩnh Vũ ở thôn Lữ Gia bên cạnh thôn Trần Gia, bây giờ lại nghèo rớt mồng tơi, mới mất vợ, cũng trông hai đứa bé.
Trần Mỹ Lan xinh đẹp, nhưng Chu Tuyết Cầm cũng không kém, khi cô ta chưa bị đuổi việc là cành hoa của nhà máy dệt.
Hơn nữa Trần Mỹ Lan bị ông chồng giàu có vứt bỏ, còn gánh tiếng xấu không sinh được con trai.
Chu Tuyết Cầm lại sinh đứa hai con trai, về phương diện này, cô ta vượt xa Trần Mỹ Lan.
Hơn nữa cô ta sống lại, cho nên cô ta biết một điểm mấu chốt.
Sở dĩ ban đầu Lữ Tĩnh Vũ cưới Trần Mỹ Lan, không phải bởi vì Trần Mỹ Lan xinh đẹp cỡ nào, hay dịu dàng bao nhiêu.
Mà là bởi vì sau khi vợ trước của Lữ Tĩnh Vũ qua đời, để lại một trai một gái.
Nghe nói Lữ Tĩnh Vũ đã suy nghĩ, quan sát nhiều mặt trước khi tái hôn, cảm thấy Trần Mỹ Lan xinh đẹp tốt bụng, sẽ tốt với đứa trẻ, cuối cùng mới lựa chọn kết hôn với cô.
Cô ta đẹp hơn, tốt bụng hơn Trần Mỹ Lan, không phải có thể tóm được nhà giàu nhất tương lai rồi?
Để phòng đêm dài lắm mộng, bây giờ cô ta phải hành động.
Nhìn Chu Tuyết Cầm tự ý bước qua sông nhỏ, đến thôn Lữ Gia, Chu Xảo Phương trợn trắng mắt: “Tuyết Cầm, con nhỏ điên này, không nói cho rõ ràng, rốt cuộc em muốn đi tìm ai hả?”
“Chị, em tìm đối tượng khác cho em, người đàn ông đó tốt hơn Diêm Triệu gấp mười ngàn lần.” Chu Tuyết Cầm từ xa kêu nói.
Cô ta cũng sợ có người nhìn thấy mình lại đàm tiếu nên không đi đường cái, đạp cỏ ở bờ sông, chọn đường mòn mà đi.
Chu Xảo Phương theo sau, thật sự là lo lắng muốn chết.
Thôn Lữ Gia ngoài kẻ lười biếng thì chính là côn đồ, đâu thể nào có người tốt hơn Diêm Triệu chứ.
Chẳng lẽ Chu Tuyết Cầm thật sự điên rồi sao?
Lúc ly hôn cô ta ném con cho chồng, mình mang hết nhà và tiền tiết kiệm.
Cô ta cũng học làm ăn với người ta, nhưng cũng không biết thế nào, làm cái gì lỗ cái đó, lỗ cho hết sạch, cái gì cũng không còn.
Cho nên cô ta mãi không kiếm được tiền, ngược lại càng lăn lộn càng sa sút, sa sút đến mức đi làm lao công.
Đó là vô tình, cô ta gặp được Trần Mỹ Lan khi làm lao công ở một công ty.
Cô ta là một người phụ nữ ly hôn, Trần Mỹ Lan cũng vậy.
Cô ta lấy được tất cả tiền và nhà của chồng, mà Trần Mỹ Lan trắng tay bị chồng đuổi ra khỏi ngoài. Hơn nữa sau khi ly hôn, vì người trong thôn đồn nhảm, Trần Mỹ Lan vội vàng gả cho một côn đồ tên là Lữ Tĩnh Vũ ở bản xứ.
Lúc ấy tất cả mọi người đều cảm thấy Trần Mỹ Lan xong đời rồi.
Nhưng mà thời thế đổi thay.
Chu Tuyết Cầm xài hết tiền bạc, bán hết nhà, bất đắc dĩ làm bà lao công, nhưng Trần Mỹ Lan gả cho côn đồ tên là Lữ Tĩnh Vũ đó lại làm ăn thăng quan tiến chức nhanh chóng, hơn nữa trở thành nhà khai phá bất động sản của cả thành phố Tây Bình, cũng là nhà giàu nhân đức của thành phố Tây Bình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Chu Tuyết Cầm gặp được Trần Mỹ Lan, cô bước xuống từ một chiếc xe sang, nhà giàu nhất tỉnh Lữ Tĩnh Vũ đưa tay ra, đang đỡ cửa xe cho cô.
Chu Tuyết Cầm cầm cây lau nhà như bị điện giật, sững sờ tại chỗ.
Kiểu gì cô ta cũng không nghĩ ra, Trần Mỹ Lan kết hôn với tên côn đồ đó sao lại trở thành nhà giàu nhất của thành phố Tây Bình.
Nhưng bây giờ không quan tâm nhiều như vậy được.
Lữ Tĩnh Vũ ở thôn Lữ Gia bên cạnh thôn Trần Gia, bây giờ lại nghèo rớt mồng tơi, mới mất vợ, cũng trông hai đứa bé.
Trần Mỹ Lan xinh đẹp, nhưng Chu Tuyết Cầm cũng không kém, khi cô ta chưa bị đuổi việc là cành hoa của nhà máy dệt.
Hơn nữa Trần Mỹ Lan bị ông chồng giàu có vứt bỏ, còn gánh tiếng xấu không sinh được con trai.
Chu Tuyết Cầm lại sinh đứa hai con trai, về phương diện này, cô ta vượt xa Trần Mỹ Lan.
Hơn nữa cô ta sống lại, cho nên cô ta biết một điểm mấu chốt.
Sở dĩ ban đầu Lữ Tĩnh Vũ cưới Trần Mỹ Lan, không phải bởi vì Trần Mỹ Lan xinh đẹp cỡ nào, hay dịu dàng bao nhiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà là bởi vì sau khi vợ trước của Lữ Tĩnh Vũ qua đời, để lại một trai một gái.
Nghe nói Lữ Tĩnh Vũ đã suy nghĩ, quan sát nhiều mặt trước khi tái hôn, cảm thấy Trần Mỹ Lan xinh đẹp tốt bụng, sẽ tốt với đứa trẻ, cuối cùng mới lựa chọn kết hôn với cô.
Cô ta đẹp hơn, tốt bụng hơn Trần Mỹ Lan, không phải có thể tóm được nhà giàu nhất tương lai rồi?
Để phòng đêm dài lắm mộng, bây giờ cô ta phải hành động.
Nhìn Chu Tuyết Cầm tự ý bước qua sông nhỏ, đến thôn Lữ Gia, Chu Xảo Phương trợn trắng mắt: “Tuyết Cầm, con nhỏ điên này, không nói cho rõ ràng, rốt cuộc em muốn đi tìm ai hả?”
“Chị, em tìm đối tượng khác cho em, người đàn ông đó tốt hơn Diêm Triệu gấp mười ngàn lần.” Chu Tuyết Cầm từ xa kêu nói.
Cô ta cũng sợ có người nhìn thấy mình lại đàm tiếu nên không đi đường cái, đạp cỏ ở bờ sông, chọn đường mòn mà đi.
Chu Xảo Phương theo sau, thật sự là lo lắng muốn chết.
Thôn Lữ Gia ngoài kẻ lười biếng thì chính là côn đồ, đâu thể nào có người tốt hơn Diêm Triệu chứ.
Chẳng lẽ Chu Tuyết Cầm thật sự điên rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro