[Thập Niên 80] Vợ Trước Của Nhà Giàu Nhất Trùng Sinh Rồi
Chương 25
Hoán Nhược Quân
2024-09-19 20:51:11
Cho nên cô cũng thoải mái nói: “Được.”
Chị dâu cả thở phào thật dài, xem như cô em chồng sắp gả ra ngoài, sau này nhà ít miệng ăn, một bữa cũng có thể làm ít cơm rồi
“Vậy cứ như thế, cô chuẩn bị thẻ căn cước, thư giới thiệu và hồ sơ trước đi, tôi đến cục công an báo cáo, chờ tôi báo cáo xong sẽ tới đón cô, chúng ta cùng trở về thành phố Tây Bình.” Diêm Triệu nói xong, cũng không ở lâu, xoay người rời đi.
Thế là thành công rồi?
Mỹ Lan lại có thể vào thành phố rồi?
Chị dâu hai sững sờ, trong lòng nói còn chưa bàn cái gì cơ mà, sao hai người này đã quyết định kết hôn rồi.
Giờ làm sao đây, trong lòng cô ta cất giấu một bí mật, vì bí mật đó nên cô ta cũng không thể để Mỹ Lan gả vào thành phố.
Chị dâu cả bế Chiêu Đệ lên, lại cười dò xét nói một câu: “Mỹ Lan, cứ để Chiêu Đệ ở lại thôn chúng ta đi, tôi thay cô chăm sóc nó, nuôi ba đứa hay bốn đứa cũng như vậy, thêm một đứa mà thôi, chị dâu cả có thể trông nom được.”
Chiêu Đệ nghe vậy, lập tức không đồng ý, bắt đầu đá chân: “Không muốn, cháu muốn đi với mẹ cháu.”
“Sao cháu không biết nghe lời thế, hai đứa con trai nhà Diêm Triệu hung dữ lắm đấy, cháu không sợ chúng nó đánh cháu à?” Chị dâu cả cao giọng.
Trần Mỹ Lan nhận lấy con gái, thản nhiên nói: “Họ đánh Chiêu Đệ, tôi lại không đánh chúng nó à? Tôi là một người trưởng thành, lại không đánh được hai đứa trẻ?”
Chị dâu cả vội vã muốn gả cô ra ngoài, ngoài việc nhà mình thật sự không có lương thực, còn muốn cô qua chăm sóc hai đứa cháu ngoại của mình.
Ca dao nói rất hay, lòng người cách cái bụng, chị dâu cả làm người xem như đứng đắn, nhưng đời trước khi Trần Mỹ Lan tái hôn chỉ để Chiêu Đệ ở lại nhà mẹ ba tháng, bị đứa bé khác trong thôn đánh đập, giễu cợt, để lại bóng ma tâm lý, cả đời cũng không thể thay thổi được.
Nếu cô không mang theo Chiêu Đệ đã tái hôn, vậy cuộc sống có khác gì đời trước
Chị dâu hai nhìn chị dâu cả và Mỹ Lan trước nay quan hệ rất tốt lại cãi nhau, ngược lại thấy vui vẻ: “Cho nên đây không phải là hôn sự tốt, theo tôi thấy, nên từ chối từ sớm, gả cho dân nông thôn là được rồi.”
…
Nếu như tái hôn, cũng không có gì để chuẩn bị, thật ra thì chỉ là dọn tới cùng nhau sinh sống. Hơn nữa nếu là chồng trước của Chu Tuyết Cầm, Trần Mỹ Lan cũng không có hy vọng gì.
Nhưng ngày thứ hai xác định hôn sự, một thằng nhóc mặc đồ công an màu ô liu đến từ thủ đô, xách một túi da nhỏ đi vào thôn. Cậu ấy hỏi thăm được nhà họ Trần, giao túi da cho Trần Mỹ Lan ngay trước rất nhiều người mặt, rồi cười hì hì rời đi.
Đương nhiên chị dâu hai muốn tham gia náo nhiệt, nhìn xem rốt cuộc Diêm Triệu tặng gì cho Mỹ Lan, dẫu sao trông Diêm Triệu đó không có tiền, nếu tặng đồ quá mộc mạc, cô ta còn phải kích thích Mỹ Lan mấy câu, để cô từ bỏ suy nghĩ gả vào thành phố.
Kết quả ghé đầu nhìn, cô ta nhất thời không nói lời nào nữa.
Bởi vì bên trong đựng hai chiếc váy nhỏ của bé gái, một bộ màu hồng, một bộ màu trắng, đều là vải lụa, bên trên còn đính đá lấp lánh và trân châu tròn xoe, đẹp đến mức có thể lóa mù mắt người khác.
Ngoài nó ra, còn có một đôi giày da Khang Nại đựng trong hộp giấy, đeo vào chân Chiêu Đệ, quá lớn, chắc đợi thêm một năm mới có thể đi vừa.
Nếu Diêm Triệu tặng quà cho mình, trong lòng Trần Mỹ Lan cũng không thoải mái.
Nhưng không thể không nói, mặc dù giọng điệu của Diêm Triệu rất gắt, nhưng tặng đồ rất vừa ý cô, Chiêu Đệ chưng diện giống như một con búp bê xinh đẹp.
Chị dâu cả thở phào thật dài, xem như cô em chồng sắp gả ra ngoài, sau này nhà ít miệng ăn, một bữa cũng có thể làm ít cơm rồi
“Vậy cứ như thế, cô chuẩn bị thẻ căn cước, thư giới thiệu và hồ sơ trước đi, tôi đến cục công an báo cáo, chờ tôi báo cáo xong sẽ tới đón cô, chúng ta cùng trở về thành phố Tây Bình.” Diêm Triệu nói xong, cũng không ở lâu, xoay người rời đi.
Thế là thành công rồi?
Mỹ Lan lại có thể vào thành phố rồi?
Chị dâu hai sững sờ, trong lòng nói còn chưa bàn cái gì cơ mà, sao hai người này đã quyết định kết hôn rồi.
Giờ làm sao đây, trong lòng cô ta cất giấu một bí mật, vì bí mật đó nên cô ta cũng không thể để Mỹ Lan gả vào thành phố.
Chị dâu cả bế Chiêu Đệ lên, lại cười dò xét nói một câu: “Mỹ Lan, cứ để Chiêu Đệ ở lại thôn chúng ta đi, tôi thay cô chăm sóc nó, nuôi ba đứa hay bốn đứa cũng như vậy, thêm một đứa mà thôi, chị dâu cả có thể trông nom được.”
Chiêu Đệ nghe vậy, lập tức không đồng ý, bắt đầu đá chân: “Không muốn, cháu muốn đi với mẹ cháu.”
“Sao cháu không biết nghe lời thế, hai đứa con trai nhà Diêm Triệu hung dữ lắm đấy, cháu không sợ chúng nó đánh cháu à?” Chị dâu cả cao giọng.
Trần Mỹ Lan nhận lấy con gái, thản nhiên nói: “Họ đánh Chiêu Đệ, tôi lại không đánh chúng nó à? Tôi là một người trưởng thành, lại không đánh được hai đứa trẻ?”
Chị dâu cả vội vã muốn gả cô ra ngoài, ngoài việc nhà mình thật sự không có lương thực, còn muốn cô qua chăm sóc hai đứa cháu ngoại của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ca dao nói rất hay, lòng người cách cái bụng, chị dâu cả làm người xem như đứng đắn, nhưng đời trước khi Trần Mỹ Lan tái hôn chỉ để Chiêu Đệ ở lại nhà mẹ ba tháng, bị đứa bé khác trong thôn đánh đập, giễu cợt, để lại bóng ma tâm lý, cả đời cũng không thể thay thổi được.
Nếu cô không mang theo Chiêu Đệ đã tái hôn, vậy cuộc sống có khác gì đời trước
Chị dâu hai nhìn chị dâu cả và Mỹ Lan trước nay quan hệ rất tốt lại cãi nhau, ngược lại thấy vui vẻ: “Cho nên đây không phải là hôn sự tốt, theo tôi thấy, nên từ chối từ sớm, gả cho dân nông thôn là được rồi.”
…
Nếu như tái hôn, cũng không có gì để chuẩn bị, thật ra thì chỉ là dọn tới cùng nhau sinh sống. Hơn nữa nếu là chồng trước của Chu Tuyết Cầm, Trần Mỹ Lan cũng không có hy vọng gì.
Nhưng ngày thứ hai xác định hôn sự, một thằng nhóc mặc đồ công an màu ô liu đến từ thủ đô, xách một túi da nhỏ đi vào thôn. Cậu ấy hỏi thăm được nhà họ Trần, giao túi da cho Trần Mỹ Lan ngay trước rất nhiều người mặt, rồi cười hì hì rời đi.
Đương nhiên chị dâu hai muốn tham gia náo nhiệt, nhìn xem rốt cuộc Diêm Triệu tặng gì cho Mỹ Lan, dẫu sao trông Diêm Triệu đó không có tiền, nếu tặng đồ quá mộc mạc, cô ta còn phải kích thích Mỹ Lan mấy câu, để cô từ bỏ suy nghĩ gả vào thành phố.
Kết quả ghé đầu nhìn, cô ta nhất thời không nói lời nào nữa.
Bởi vì bên trong đựng hai chiếc váy nhỏ của bé gái, một bộ màu hồng, một bộ màu trắng, đều là vải lụa, bên trên còn đính đá lấp lánh và trân châu tròn xoe, đẹp đến mức có thể lóa mù mắt người khác.
Ngoài nó ra, còn có một đôi giày da Khang Nại đựng trong hộp giấy, đeo vào chân Chiêu Đệ, quá lớn, chắc đợi thêm một năm mới có thể đi vừa.
Nếu Diêm Triệu tặng quà cho mình, trong lòng Trần Mỹ Lan cũng không thoải mái.
Nhưng không thể không nói, mặc dù giọng điệu của Diêm Triệu rất gắt, nhưng tặng đồ rất vừa ý cô, Chiêu Đệ chưng diện giống như một con búp bê xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro