[Thập Niên 80] Vợ Trước Của Nhà Giàu Nhất Trùng Sinh Rồi
Chương 36
Hoán Nhược Quân
2024-09-19 20:51:11
Trần Mỹ Lan nhìn chằm chằm cái váy mới một lúc, cắt áo sơ mi này ra, trước tiên khâu một cái đai lưng, sau đó thêm hoa văn ở cổ áo váy liền và ống tay áo ngắn, lần nữa mặc lên người, bên hông thắt nơ bướm, cái váy này trở thành chiếc váy nhiều lớp, không đơn giản như lúc đầu, đột nhiên đẹp mắt rồi.
Chiêu Đệ nóng không ngủ được, lăn tới lăn lui trên giường, đột nhiên ngẩng đầu, thấy váy liền trên người mẹ vừa sặc sỡ vừa đẹp, tóc đen giống như thác nước, nhất thời oa một tiếng: “Mẹ đẹp hơn diễn viên trên tivi nhiều.”
Trong mắt Chiêu Đệ hóa Tây Thi, nhìn thế nào mẹ cũng đẹp.
Trần Mỹ Lan vốn dĩ không tin, trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu bóng dáng của mình, chợt nhìn, cái váy này làm nổi bật cô, thật sự giống như một người đẹp.
“Ngủ đi, con gái xinh đẹp của mẹ.” Ôm Chiêu Đệ, cô đè nén vui sướng trong lòng, dịu dàng nói.
Hôm qua Chu Xảo Phương không ngăn em gái, sáng nay men theo đường thủy đến nhà cũ nhìn, trực tiếp bị chọc giận thăng thiên rồi.
Bởi vì tối ngày hôm Chu Tuyết Cầm không trở về, ở tại nhà Lữ Tĩnh Vũ rồi.
Vì gả cho tên côn đồ đó mà cô ta không cần mặt mũi, cơ thể cũng không cần nữa.
Nhìn lại Trần Mỹ Lan, hôm qua mặc bộ đồ mới, sáng sớm hôm nay dậy lại thay một cái váy, trên váy thắt đai lưng, khiến hai đứa Trân Châu và Bảo Châu đi theo sau mông cô, luôn miệng gọi cô út.
Các cô gái nhỏ thích đồ đẹp, họ không mỡ để cô út mặc váy đẹp đi nấu nước, hai người xách cái thùng đến bờ sông gánh nước.
Trong lòng Chu Xảo Phương vốn đã khó chịu, chị dâu hai đi qua trước cửa, còn đâm chị ta một câu: “Mỹ Lan tái hôn còn vào thành phố, chỗ hông cất hai chục nghìn tệ, nhưng cái áo rách cũng không giữ lại cho chị với Trân Châu và Bảo Châu. Chị dâu cả, trong lòng chị không cảm thấy thiệt thòi sao?”
Chị dâu cả nhìn váy hoa xinh đẹp trên người Mỹ Lan, nhất thời sửng sốt: Mỹ Lan dỡ cái áo sơ mi đẹp nhất của mình làm thành váy rồi?
Nếu không có sự hoang đường của Chu Tuyết Cầm, chắc trong lòng chị dâu cả cũng sẽ cảm thấy ghen, cảm thấy Mỹ Lan nên để lại bộ đồ đó cho mình.
Nhưng em gái nhà mình hoang đường như vậy, mắt bị mù muốn đi làm mẹ kế cho hai đứa con tinh nghịch của tên côn đồ, cô em chồng lại đi nuôi cháu ngoại của chị ta, một bộ quần áo có tính là gì. Chỉ cần Mỹ Lan vui vẻ, hai đứa cháu ngoại của chị ta không phải sẽ có cuộc sống tốt?
“Phụ nữ nông thôn như tôi, mặc áo ba lỗ rất thoải mái, không hiếm gì áo sơ mi hoa.” Chị dâu cả lạnh lùng nói một câu: “Có thời gian nói chuyện thì đi thu lương thực nhà mình đi, bớt ở cửa nhà tôi gây chướng mắt.”
Chị dâu hai đã bị Trần Mỹ Lan cướp hết tiền rồi, đầu chồng còn bị Trần Đức Công đánh bị thương, lúc này thật sự nằm rồi.
Chân trần không sợ mang giày, hôm nay cô ta liều mạng cũng phải khiến cả nhà anh cả ấm ức.
Nhìn Chiêu Đệ mặc váy hoa đi ra, lại nói một câu: “Chiêu Đệ, sau này mày sẽ sống khổ lắm đấy, hai thằng nhà Diêm Triệu rất hung dữ, cẩn thận đừng bị chúng đánh chết.”
Chiêu Đệ vừa rồi còn vui vẻ, nghe câu nói này của chị dâu hai, nhất thời trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn Trần Mỹ Lan.
Kim Bảo thành thật, cũng phụ họa rồi câu: “Thằng nhỏ thích cắn người, Chiêu Đệ, em cẩn thận, đừng để bị nó cắn.”
Hai đứa con trai của Diêm Triệu xem như là em họ của Kim Bảo, lúc cậu bé đến nhà ông ngoại đã từng gặp.
Cậu bé nói hung dữ, vậy chắc chắn hai đứa bé đó rất hung dữ.
Chiêu Đệ nóng không ngủ được, lăn tới lăn lui trên giường, đột nhiên ngẩng đầu, thấy váy liền trên người mẹ vừa sặc sỡ vừa đẹp, tóc đen giống như thác nước, nhất thời oa một tiếng: “Mẹ đẹp hơn diễn viên trên tivi nhiều.”
Trong mắt Chiêu Đệ hóa Tây Thi, nhìn thế nào mẹ cũng đẹp.
Trần Mỹ Lan vốn dĩ không tin, trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu bóng dáng của mình, chợt nhìn, cái váy này làm nổi bật cô, thật sự giống như một người đẹp.
“Ngủ đi, con gái xinh đẹp của mẹ.” Ôm Chiêu Đệ, cô đè nén vui sướng trong lòng, dịu dàng nói.
Hôm qua Chu Xảo Phương không ngăn em gái, sáng nay men theo đường thủy đến nhà cũ nhìn, trực tiếp bị chọc giận thăng thiên rồi.
Bởi vì tối ngày hôm Chu Tuyết Cầm không trở về, ở tại nhà Lữ Tĩnh Vũ rồi.
Vì gả cho tên côn đồ đó mà cô ta không cần mặt mũi, cơ thể cũng không cần nữa.
Nhìn lại Trần Mỹ Lan, hôm qua mặc bộ đồ mới, sáng sớm hôm nay dậy lại thay một cái váy, trên váy thắt đai lưng, khiến hai đứa Trân Châu và Bảo Châu đi theo sau mông cô, luôn miệng gọi cô út.
Các cô gái nhỏ thích đồ đẹp, họ không mỡ để cô út mặc váy đẹp đi nấu nước, hai người xách cái thùng đến bờ sông gánh nước.
Trong lòng Chu Xảo Phương vốn đã khó chịu, chị dâu hai đi qua trước cửa, còn đâm chị ta một câu: “Mỹ Lan tái hôn còn vào thành phố, chỗ hông cất hai chục nghìn tệ, nhưng cái áo rách cũng không giữ lại cho chị với Trân Châu và Bảo Châu. Chị dâu cả, trong lòng chị không cảm thấy thiệt thòi sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chị dâu cả nhìn váy hoa xinh đẹp trên người Mỹ Lan, nhất thời sửng sốt: Mỹ Lan dỡ cái áo sơ mi đẹp nhất của mình làm thành váy rồi?
Nếu không có sự hoang đường của Chu Tuyết Cầm, chắc trong lòng chị dâu cả cũng sẽ cảm thấy ghen, cảm thấy Mỹ Lan nên để lại bộ đồ đó cho mình.
Nhưng em gái nhà mình hoang đường như vậy, mắt bị mù muốn đi làm mẹ kế cho hai đứa con tinh nghịch của tên côn đồ, cô em chồng lại đi nuôi cháu ngoại của chị ta, một bộ quần áo có tính là gì. Chỉ cần Mỹ Lan vui vẻ, hai đứa cháu ngoại của chị ta không phải sẽ có cuộc sống tốt?
“Phụ nữ nông thôn như tôi, mặc áo ba lỗ rất thoải mái, không hiếm gì áo sơ mi hoa.” Chị dâu cả lạnh lùng nói một câu: “Có thời gian nói chuyện thì đi thu lương thực nhà mình đi, bớt ở cửa nhà tôi gây chướng mắt.”
Chị dâu hai đã bị Trần Mỹ Lan cướp hết tiền rồi, đầu chồng còn bị Trần Đức Công đánh bị thương, lúc này thật sự nằm rồi.
Chân trần không sợ mang giày, hôm nay cô ta liều mạng cũng phải khiến cả nhà anh cả ấm ức.
Nhìn Chiêu Đệ mặc váy hoa đi ra, lại nói một câu: “Chiêu Đệ, sau này mày sẽ sống khổ lắm đấy, hai thằng nhà Diêm Triệu rất hung dữ, cẩn thận đừng bị chúng đánh chết.”
Chiêu Đệ vừa rồi còn vui vẻ, nghe câu nói này của chị dâu hai, nhất thời trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn Trần Mỹ Lan.
Kim Bảo thành thật, cũng phụ họa rồi câu: “Thằng nhỏ thích cắn người, Chiêu Đệ, em cẩn thận, đừng để bị nó cắn.”
Hai đứa con trai của Diêm Triệu xem như là em họ của Kim Bảo, lúc cậu bé đến nhà ông ngoại đã từng gặp.
Cậu bé nói hung dữ, vậy chắc chắn hai đứa bé đó rất hung dữ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro