Thập Niên 80: Vợ Trước Pháo Hôi Nghịch Tập
Sao Anh Lại Về...
Hạ Vãn Ca
2024-10-29 05:37:12
Nhưng anh ta không thể từ chối mà chỉ cười đáp: “Sáu giờ tối, nhưng có khả năng tôi phải tan làm muộn một chút, buổi chiều các cô cứ nghỉ ngơi trước đi, những việc khác đợi buổi tối tôi tan làm rồi hãy nói sau.”
Anh ta sốt ruột muốn rời đi, Châu Tiểu Tuệ cũng không làm khó anh ta nữa: “Được, vậy buổi tối tôi đợi anh về.”
Rất nhanh, người đàn ông đã ra khỏi cửa, nhìn bóng lưng kia, sắc mặt của cô nặng nề hơn hẳn.
Tuy rằng cô không muốn tin nhưng với thái độ này của anh ta khiến cô càng ngày càng cảm thấy giấc mơ kia là thật.
Trần Thế Khang đã kết hôn với người phụ nữ khác sau lưng cô, người khác kia còn là con gái của phó xưởng trưởng.
Chẳng trách mà lúc trước anh ta lại có thể thuận lợi về Lăng thành như thế, chẳng trách mà sau này anh ta lại đề nghị ly hôn, phía sau tất cả những chuyện này đều có nguyên nhân cả.
Một bữa cơm này rõ ràng rất thơm ngon nhưng cô lại ăn như bò nhai rơm, thậm chí ngay cả đứa bé cũng phát hiện ra sự khác thường của cô.
Cô gái nhỏ hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sao thế?”
Trên gương mặt nặng nề của Châu Tiểu Tuệ cố nặn ra một nụ cười, đáp: “Không sao, mau ăn cơm đi, ăn xong ngủ một giấc sau đó mẹ sẽ dẫn con ra ngoài chơi, có được không?”
Cô gái nhỏ vừa nghe nói có thể ra ngoài chơi là mừng rỡ gật đầu.
Một lần này từ nông thôn tới Lăng thành, hai mẹ con bọn họ đã phải ngồi xe lửa hết hai ngày hai đêm, lại còn ngồi ghế cứng, chỉ có mỗi một chỗ, mà trên xe lại toàn là người, chật đến không thể thở nổi, đứa trẻ cũng đã sớm mệt muốn xỉu rồi.
Cho nên sau khi ăn cơm xong, Châu Tiểu Tuệ dọn dẹp qua loa sau đó dỗ con ngủ.
Rõ ràng đã rất mệt, rất buồn ngủ nhưng cô lại bị chuyện này làm cho hoàn toàn không thể ngủ được.
Cô biết, Trần Thế Khang chắc chắn sẽ không từ bỏ cuộc sống tốt đẹp hiện giờ để chọn hai mẹ con bọn họ.
Mà cô vẫn còn con, cũng không thể đi cãi nhau ỏm tỏi giống như trong giấc mơ kia được, cuối cùng còn bị bọn họ đâm chết nữa.
Kết hôn năm năm, cô chăm sóc anh ta, che chở cho anh ta, còn có một mụn con với anh ta nữa nên không có khả năng không đòi gì hết.
Có điều, giấc mơ suy cho cùng cũng chỉ là giấc mơ thôi, trước khi đàm phán, cô nhất định phải đi nghe ngóng tình hình hiện tại của Trần Thế Khang mới được.
Mà bên này, sau khi Trần Thế Khang từ nhà khách trở về, anh ta qua xưởng dặn dò bảo vệ cổng một tiếng trước rồi mới quay về ký túc xá.
Lúc anh ta về đến nhà đã là hơn một giờ chiều, trong nhà chỉ có mỗi La Khởi Hồng.
Thấy anh ta về muộn như vậy, La Khởi Hồng đỡ cái bụng hơi nhô lên, nói với vẻ bất mãn: “Sao anh lại về muộn như thế?”
Anh ta sốt ruột muốn rời đi, Châu Tiểu Tuệ cũng không làm khó anh ta nữa: “Được, vậy buổi tối tôi đợi anh về.”
Rất nhanh, người đàn ông đã ra khỏi cửa, nhìn bóng lưng kia, sắc mặt của cô nặng nề hơn hẳn.
Tuy rằng cô không muốn tin nhưng với thái độ này của anh ta khiến cô càng ngày càng cảm thấy giấc mơ kia là thật.
Trần Thế Khang đã kết hôn với người phụ nữ khác sau lưng cô, người khác kia còn là con gái của phó xưởng trưởng.
Chẳng trách mà lúc trước anh ta lại có thể thuận lợi về Lăng thành như thế, chẳng trách mà sau này anh ta lại đề nghị ly hôn, phía sau tất cả những chuyện này đều có nguyên nhân cả.
Một bữa cơm này rõ ràng rất thơm ngon nhưng cô lại ăn như bò nhai rơm, thậm chí ngay cả đứa bé cũng phát hiện ra sự khác thường của cô.
Cô gái nhỏ hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sao thế?”
Trên gương mặt nặng nề của Châu Tiểu Tuệ cố nặn ra một nụ cười, đáp: “Không sao, mau ăn cơm đi, ăn xong ngủ một giấc sau đó mẹ sẽ dẫn con ra ngoài chơi, có được không?”
Cô gái nhỏ vừa nghe nói có thể ra ngoài chơi là mừng rỡ gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lần này từ nông thôn tới Lăng thành, hai mẹ con bọn họ đã phải ngồi xe lửa hết hai ngày hai đêm, lại còn ngồi ghế cứng, chỉ có mỗi một chỗ, mà trên xe lại toàn là người, chật đến không thể thở nổi, đứa trẻ cũng đã sớm mệt muốn xỉu rồi.
Cho nên sau khi ăn cơm xong, Châu Tiểu Tuệ dọn dẹp qua loa sau đó dỗ con ngủ.
Rõ ràng đã rất mệt, rất buồn ngủ nhưng cô lại bị chuyện này làm cho hoàn toàn không thể ngủ được.
Cô biết, Trần Thế Khang chắc chắn sẽ không từ bỏ cuộc sống tốt đẹp hiện giờ để chọn hai mẹ con bọn họ.
Mà cô vẫn còn con, cũng không thể đi cãi nhau ỏm tỏi giống như trong giấc mơ kia được, cuối cùng còn bị bọn họ đâm chết nữa.
Kết hôn năm năm, cô chăm sóc anh ta, che chở cho anh ta, còn có một mụn con với anh ta nữa nên không có khả năng không đòi gì hết.
Có điều, giấc mơ suy cho cùng cũng chỉ là giấc mơ thôi, trước khi đàm phán, cô nhất định phải đi nghe ngóng tình hình hiện tại của Trần Thế Khang mới được.
Mà bên này, sau khi Trần Thế Khang từ nhà khách trở về, anh ta qua xưởng dặn dò bảo vệ cổng một tiếng trước rồi mới quay về ký túc xá.
Lúc anh ta về đến nhà đã là hơn một giờ chiều, trong nhà chỉ có mỗi La Khởi Hồng.
Thấy anh ta về muộn như vậy, La Khởi Hồng đỡ cái bụng hơi nhô lên, nói với vẻ bất mãn: “Sao anh lại về muộn như thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro