Thập Niên 80, Xé Rách Mặt Nhà Tra Nam
Bị Cảnh Sát Bắt...
Thập Nguyệt Bảo
2024-11-18 21:49:53
Editor: Tô Nhi
—-----------------
“Cảnh sát Dương, tôi không quen biết hai mẹ con này, bọn họ xông vào nhà tôi mà không có sự đồng ý của chủ nhà. Anh xem xử lý thế nào?”
“Xâm nhập gia cư bất hợp pháp.” Dương Lực lấy sổ ra ghi chép nghiêm túc.
“Không, không phải...” Mẹ Lương vẫy tay, cố gắng phủ nhận, bà ta hối hận đến nỗi ruột gan cũng xanh lè.
“Cảnh sát Dương, cô ta còn mắng tôi và đánh tôi.” Dương Lệ Quyên chỉ vào Lương Tiểu Hồng, tiếp tục báo thêm tội của bọn họ.
“Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, vô cớ đánh người...” Dương Lực vừa đọc vừa ghi chép.
“Tôi không có, chính chị ta lấy gậy đánh tôi. Cảnh sát Dương, anh xem, anh xem vết thương trên người tôi, đều là chị ta đánh. Tôi thậm chí không chạm vào chị ta!” Lương Tiểu Hồng kéo tay áo lên cao, liên tục kêu oan.
“Ai là người ra tay trước?” Dương Lực nhìn cô ta, hỏi.
Lương Tiểu Hồng sững người, cô ta không nói được lời nào.
“Được rồi, tôi đã hiểu tình hình rồi, hai người theo tôi về đồn làm biên bản.” Dương Lực nói.
“Tôi không đến đồn cảnh sát, tôi không đi!” Lương Tiểu Hồng dậm chân, khóc lóc.
Mẹ Lương trực tiếp lăn ra đất, “Để tôi đi đồn cảnh sát, thà để tôi chết đi còn hơn, không đi, không đi!”
“Tôi là cảnh sát đang thi hành công vụ, xin hai người hãy hợp tác.”
“Tôi cảnh cáo lần thứ nhất!”
“Tôi cảnh cáo lần thứ hai!”
“Tôi cảnh cáo hai người lần cuối!”
“Đưa đi!”
…………………….
“Kiến Quốc, ba có chuyện cần bàn với con.” Ba Lương bước vào, ông ta cười gượng với cô con dâu tương lai, giọng run rẩy nói với con trai.
Triệu Đan Ni kịp thời đứng dậy, cười nói: “Chiều nay đoàn em có buổi tập, em đi trước nhé!”
Lương Kiến Quốc vẫy tay, cười nói: “Được, em đi đi. Trên đường cẩn thận!”
Nhìn Triệu Đan Ni rời đi, Lương Kiến Quốc mới cau có nhìn ba: “Ba, có chuyện gì thế? Không thấy con đang nói chuyện với Đan Ni sao? Việc quan trọng lắm sao mà phải nói ngay bây giờ?”
Ba Lương vỗ đùi, lo lắng đến toát mồ hôi trán, “Chuyện lớn, chuyện lớn rồi! Mẹ con và Tiểu Hồng bị cảnh sát bắt đi rồi, cần có người đi bảo lãnh!”
“Cái gì?” Lương Kiến Quốc ngồi bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc, “Hai người họ sao lại bị cảnh sát bắt? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Bố Lương lau mồ hôi trán, nói: “Còn không phải vì Lệ Quyên sao, cô ta còn ở Việt Châu chưa về! Mẹ con và Tiểu Hồng đi tìm cô ta, hai người họ nghi ngờ cô ta thuê người đánh con! Không biết thế nào mà lại bị cảnh sát bắt! Vừa rồi có hai cảnh sát đến báo đã thông báo đến đơn vị của con, bảo đến ký tên bảo lãnh. Ba chưa từng thấy cảnh này, sợ đến mềm nhũn cả chân, con xem phải làm sao đây!” Nói rồi ông ta ngồi thụp xuống đất, ôm mặt. Ông ta vốn là nông dân thật thà, chưa từng gặp cảnh này nên bị dọa sợ muốn chết!
Lương Kiến Quốc đen mặt lại, cố gắng đứng dậy.
“Ai ya, con ngồi dậy được không? Đừng để vết thương rách ra!” Ba Lương vội đỡ lấy con trai.
Lương Kiến Quốc nghiến răng nói: “Được hay không cũng phải đi. Ba nếu có thể giải quyết thì tự xử lý đi, đừng đứng đó nói như đúng rồi! Không làm được gì thì ba ở đây làm chi!”
Ba Lương cảm thấy mất mặt, ấp úng nói: “Lúc đó là con bảo chúng ta đến đây hưởng phúc, bây giờ lại nói vậy!”
Lương Kiến Quốc thấy ba mình còn cãi, tức giận đẩy ông ta ra, mắng: “Con bảo ba mẹ đến hưởng phúc, chứ không bảo đến gây chuyện! Tự dưng đi tìm cô ta làm gì, chẳng phải tự mình gây chuyện sao? Cô ta thích ở Việt Châu thì ở Việt Châu. Cô ta có chết thì cũng có liên quan gì đến ba mẹ đâu? Đây không phải là đi sinh sự sao? Không thể sống yên phận được à? Hai người đã không giúp được gì cho công việc của con thì thôi, đằng này còn kéo chân, con thật không hiểu các người ở đây làm gì!”
—-----------------
“Cảnh sát Dương, tôi không quen biết hai mẹ con này, bọn họ xông vào nhà tôi mà không có sự đồng ý của chủ nhà. Anh xem xử lý thế nào?”
“Xâm nhập gia cư bất hợp pháp.” Dương Lực lấy sổ ra ghi chép nghiêm túc.
“Không, không phải...” Mẹ Lương vẫy tay, cố gắng phủ nhận, bà ta hối hận đến nỗi ruột gan cũng xanh lè.
“Cảnh sát Dương, cô ta còn mắng tôi và đánh tôi.” Dương Lệ Quyên chỉ vào Lương Tiểu Hồng, tiếp tục báo thêm tội của bọn họ.
“Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, vô cớ đánh người...” Dương Lực vừa đọc vừa ghi chép.
“Tôi không có, chính chị ta lấy gậy đánh tôi. Cảnh sát Dương, anh xem, anh xem vết thương trên người tôi, đều là chị ta đánh. Tôi thậm chí không chạm vào chị ta!” Lương Tiểu Hồng kéo tay áo lên cao, liên tục kêu oan.
“Ai là người ra tay trước?” Dương Lực nhìn cô ta, hỏi.
Lương Tiểu Hồng sững người, cô ta không nói được lời nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi, tôi đã hiểu tình hình rồi, hai người theo tôi về đồn làm biên bản.” Dương Lực nói.
“Tôi không đến đồn cảnh sát, tôi không đi!” Lương Tiểu Hồng dậm chân, khóc lóc.
Mẹ Lương trực tiếp lăn ra đất, “Để tôi đi đồn cảnh sát, thà để tôi chết đi còn hơn, không đi, không đi!”
“Tôi là cảnh sát đang thi hành công vụ, xin hai người hãy hợp tác.”
“Tôi cảnh cáo lần thứ nhất!”
“Tôi cảnh cáo lần thứ hai!”
“Tôi cảnh cáo hai người lần cuối!”
“Đưa đi!”
…………………….
“Kiến Quốc, ba có chuyện cần bàn với con.” Ba Lương bước vào, ông ta cười gượng với cô con dâu tương lai, giọng run rẩy nói với con trai.
Triệu Đan Ni kịp thời đứng dậy, cười nói: “Chiều nay đoàn em có buổi tập, em đi trước nhé!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Kiến Quốc vẫy tay, cười nói: “Được, em đi đi. Trên đường cẩn thận!”
Nhìn Triệu Đan Ni rời đi, Lương Kiến Quốc mới cau có nhìn ba: “Ba, có chuyện gì thế? Không thấy con đang nói chuyện với Đan Ni sao? Việc quan trọng lắm sao mà phải nói ngay bây giờ?”
Ba Lương vỗ đùi, lo lắng đến toát mồ hôi trán, “Chuyện lớn, chuyện lớn rồi! Mẹ con và Tiểu Hồng bị cảnh sát bắt đi rồi, cần có người đi bảo lãnh!”
“Cái gì?” Lương Kiến Quốc ngồi bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc, “Hai người họ sao lại bị cảnh sát bắt? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Bố Lương lau mồ hôi trán, nói: “Còn không phải vì Lệ Quyên sao, cô ta còn ở Việt Châu chưa về! Mẹ con và Tiểu Hồng đi tìm cô ta, hai người họ nghi ngờ cô ta thuê người đánh con! Không biết thế nào mà lại bị cảnh sát bắt! Vừa rồi có hai cảnh sát đến báo đã thông báo đến đơn vị của con, bảo đến ký tên bảo lãnh. Ba chưa từng thấy cảnh này, sợ đến mềm nhũn cả chân, con xem phải làm sao đây!” Nói rồi ông ta ngồi thụp xuống đất, ôm mặt. Ông ta vốn là nông dân thật thà, chưa từng gặp cảnh này nên bị dọa sợ muốn chết!
Lương Kiến Quốc đen mặt lại, cố gắng đứng dậy.
“Ai ya, con ngồi dậy được không? Đừng để vết thương rách ra!” Ba Lương vội đỡ lấy con trai.
Lương Kiến Quốc nghiến răng nói: “Được hay không cũng phải đi. Ba nếu có thể giải quyết thì tự xử lý đi, đừng đứng đó nói như đúng rồi! Không làm được gì thì ba ở đây làm chi!”
Ba Lương cảm thấy mất mặt, ấp úng nói: “Lúc đó là con bảo chúng ta đến đây hưởng phúc, bây giờ lại nói vậy!”
Lương Kiến Quốc thấy ba mình còn cãi, tức giận đẩy ông ta ra, mắng: “Con bảo ba mẹ đến hưởng phúc, chứ không bảo đến gây chuyện! Tự dưng đi tìm cô ta làm gì, chẳng phải tự mình gây chuyện sao? Cô ta thích ở Việt Châu thì ở Việt Châu. Cô ta có chết thì cũng có liên quan gì đến ba mẹ đâu? Đây không phải là đi sinh sự sao? Không thể sống yên phận được à? Hai người đã không giúp được gì cho công việc của con thì thôi, đằng này còn kéo chân, con thật không hiểu các người ở đây làm gì!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro