Thập Niên 80, Xé Rách Mặt Nhà Tra Nam
Cảnh Sát Tới
Thập Nguyệt Bảo
2024-11-18 21:49:53
Editor: Tô Nhi
—-----------------
Quá mất mặt, mẹ của Lương Kiến Quốc chỉ có thể nghiến răng đến nghiến lợi, bà ta hận không thể xé xác Dương Lệ Quyên, nhưng bà ta lại không có khả năng đó, bà ta biết rằng nếu tiến lên chỉ có thể là bị đánh. Hơn nữa, đây là nhà người khác, cảnh sát đến cũng không dễ giải thích.
Con trai còn đang nằm viện, không thể gây thêm phiền phức cho nó. Nghĩ đến đây, mẹ Lương chỉ có thể thỏa hiệp, "Tiểu Hồng, chúng ta đi thôi!"
"Cảnh sát còn chưa đến, mấy người không được đi!" Hoàng Uyển Thanh khoanh tay, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
"Tại sao chúng tôi không thể đi, chúng tôi có làm gì đâu?" Mẹ Lương cố gắng trấn tĩnh nói.
"Tôi không quen biết các người, ai biết các người đến nhà tôi để làm gì? Đợi cảnh sát đến hỏi rõ rồi tính tiếp." Hoàng Uyển Thanh đáp.
Lương Tiểu Hồng nghe vậy thì sợ hãi, nếu chuyện này làm ầm ĩ đến cảnh sát, công việc của cô ta chẳng phải là tiêu tùng luôn sao? Cô ta khó khăn lắm mới có được công việc này, cô ta không muốn mất việc rồi trở thành kẻ thất nghiệp đâu.
"Dì ơi, chúng tôi không muốn làm gì cả, chúng tôi chỉ đến xem chị dâu cũ thôi."
Vì để giữ công việc, cô ta liều mạng, thậm chí còn gọi Dương Lệ Quyên là "chị dâu cũ".
"Chị dâu cũ gì chứ, tôi không biết. Đợi cảnh sát đến rồi nói!" Hoàng Uyển Thanh lạnh lùng đáp.
Thấy Hoàng Uyển Thanh không cho đi, Dương Lệ Quyên càng không thèm để ý đến cô ta, Lương Tiểu Hồng lo lắng đến sắp khóc, "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ hả mẹ? Nếu bị bắt đến đồn cảnh sát, con sẽ bị đuổi việc mất!"
Mẹ Lương thấy Hoàng Uyển Thanh lạnh lùng như vậy, bà ta cũng gấp gáp, "Sao bà có thể lấy cảnh sát ra hù như thế, chúng tôi không làm gì nhà bà cả, bà giữ chúng tôi ở nhà bà làm gì?"
Ánh mắt bà ta rơi trên người hai đứa cháu đứng ở cửa, đột nhiên có ý tưởng khác.
"Tiểu Hồng, đừng khóc nữa. Cảnh sát đến cũng tốt, vừa hay điều tra xem có phải bọn họ thuê người đánh anh con không!" Mẹ Lương nói đầy khí thế.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, "Cảnh sát đây, trong nhà có ai không?"
Hoàng Uyển Thanh bước tới mở cửa.
"Dì Hoàng, là dì báo cảnh sát à?" Dương Lực hỏi.
"Đúng vậy. Dì thật sự sợ chết khiếp, bọn họ lẻn vào nhà dì, không biết muốn làm gì nữa, bọn họ còn tùy tiện đánh người." Hoàng Uyển Thanh nói với vẻ sợ hãi.
Dương Lực nghe vậy, nhíu mày, lo lắng hỏi: "Dì Hoàng, dì không sao chứ?"
"Không sao, may mà có Lệ Quyên ở đây, nếu không thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra."
Dương Lực dẫn hai người cảnh sát khác nhanh chóng đi vào sân, nhìn thấy hai kẻ lẻn vào nhà gây rối, sửng sốt, "Các người không phải người nhà của Lương Kiến Quốc sao?"
Mẹ Lương nhìn thấy Dương Lực cũng sững sờ, không ngờ lại là người quen, bà ta liền khóc lên, "Cảnh sát Dương, cậu phải làm chủ cho mẹ con chúng tôi. Cậu nhìn xem, xem đi..." nói rồi bà ta kéo tay áo của Lương Tiểu Hồng lên, "Xem Tiểu Hồng nhà tôi bị đánh như thế nào!"
Lương Tiểu Hồng cũng cúi đầu khóc thút thít, tủi thân nói: "Cảnh sát Dương..."
"Sao các người lại ở nhà Trần Lục?" Dương Lực nghiêm nghị hỏi.
Anh và Trần Lục là bạn học cấp ba, hai người là bạn tốt của nhau, đương nhiên Dương Lực biết chuyện giữa Trần Lục và Lương Kiến Quốc. Người ta thường nói, vợ bạn không thể đụng vào, huống hồ Trần Lục còn cứu mạng Lương Kiến Quốc. Vậy mà Lương Kiến Quốc lại vong ơn bội nghĩa, chỉ hai tháng ngắn ngủi đã hẹn hò cùng vị hôn thê của Trần Lục, đây thực sự là hành vi của một kẻ tiểu nhân! Đối với hành vi như vậy, Dương Lực rất khinh thường!
Vài ngày trước Lương Kiến Quốc báo cảnh sát, chính là anh nhận vụ án đó. Là cảnh sát, Dương Lực đương nhiên phải hết sức phá án, nhưng là bạn tốt của Trần Lục, trong lòng anh không có chút đồng cảm với tình cảnh của Lương Kiến Quốc. Chỉ là không ngờ vụ án của Lương Kiến Quốc còn chưa phá xong, lại nhanh chóng nhận được vụ án liên quan đến anh ta.
—-----------------
Quá mất mặt, mẹ của Lương Kiến Quốc chỉ có thể nghiến răng đến nghiến lợi, bà ta hận không thể xé xác Dương Lệ Quyên, nhưng bà ta lại không có khả năng đó, bà ta biết rằng nếu tiến lên chỉ có thể là bị đánh. Hơn nữa, đây là nhà người khác, cảnh sát đến cũng không dễ giải thích.
Con trai còn đang nằm viện, không thể gây thêm phiền phức cho nó. Nghĩ đến đây, mẹ Lương chỉ có thể thỏa hiệp, "Tiểu Hồng, chúng ta đi thôi!"
"Cảnh sát còn chưa đến, mấy người không được đi!" Hoàng Uyển Thanh khoanh tay, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
"Tại sao chúng tôi không thể đi, chúng tôi có làm gì đâu?" Mẹ Lương cố gắng trấn tĩnh nói.
"Tôi không quen biết các người, ai biết các người đến nhà tôi để làm gì? Đợi cảnh sát đến hỏi rõ rồi tính tiếp." Hoàng Uyển Thanh đáp.
Lương Tiểu Hồng nghe vậy thì sợ hãi, nếu chuyện này làm ầm ĩ đến cảnh sát, công việc của cô ta chẳng phải là tiêu tùng luôn sao? Cô ta khó khăn lắm mới có được công việc này, cô ta không muốn mất việc rồi trở thành kẻ thất nghiệp đâu.
"Dì ơi, chúng tôi không muốn làm gì cả, chúng tôi chỉ đến xem chị dâu cũ thôi."
Vì để giữ công việc, cô ta liều mạng, thậm chí còn gọi Dương Lệ Quyên là "chị dâu cũ".
"Chị dâu cũ gì chứ, tôi không biết. Đợi cảnh sát đến rồi nói!" Hoàng Uyển Thanh lạnh lùng đáp.
Thấy Hoàng Uyển Thanh không cho đi, Dương Lệ Quyên càng không thèm để ý đến cô ta, Lương Tiểu Hồng lo lắng đến sắp khóc, "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ hả mẹ? Nếu bị bắt đến đồn cảnh sát, con sẽ bị đuổi việc mất!"
Mẹ Lương thấy Hoàng Uyển Thanh lạnh lùng như vậy, bà ta cũng gấp gáp, "Sao bà có thể lấy cảnh sát ra hù như thế, chúng tôi không làm gì nhà bà cả, bà giữ chúng tôi ở nhà bà làm gì?"
Ánh mắt bà ta rơi trên người hai đứa cháu đứng ở cửa, đột nhiên có ý tưởng khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Hồng, đừng khóc nữa. Cảnh sát đến cũng tốt, vừa hay điều tra xem có phải bọn họ thuê người đánh anh con không!" Mẹ Lương nói đầy khí thế.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, "Cảnh sát đây, trong nhà có ai không?"
Hoàng Uyển Thanh bước tới mở cửa.
"Dì Hoàng, là dì báo cảnh sát à?" Dương Lực hỏi.
"Đúng vậy. Dì thật sự sợ chết khiếp, bọn họ lẻn vào nhà dì, không biết muốn làm gì nữa, bọn họ còn tùy tiện đánh người." Hoàng Uyển Thanh nói với vẻ sợ hãi.
Dương Lực nghe vậy, nhíu mày, lo lắng hỏi: "Dì Hoàng, dì không sao chứ?"
"Không sao, may mà có Lệ Quyên ở đây, nếu không thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra."
Dương Lực dẫn hai người cảnh sát khác nhanh chóng đi vào sân, nhìn thấy hai kẻ lẻn vào nhà gây rối, sửng sốt, "Các người không phải người nhà của Lương Kiến Quốc sao?"
Mẹ Lương nhìn thấy Dương Lực cũng sững sờ, không ngờ lại là người quen, bà ta liền khóc lên, "Cảnh sát Dương, cậu phải làm chủ cho mẹ con chúng tôi. Cậu nhìn xem, xem đi..." nói rồi bà ta kéo tay áo của Lương Tiểu Hồng lên, "Xem Tiểu Hồng nhà tôi bị đánh như thế nào!"
Lương Tiểu Hồng cũng cúi đầu khóc thút thít, tủi thân nói: "Cảnh sát Dương..."
"Sao các người lại ở nhà Trần Lục?" Dương Lực nghiêm nghị hỏi.
Anh và Trần Lục là bạn học cấp ba, hai người là bạn tốt của nhau, đương nhiên Dương Lực biết chuyện giữa Trần Lục và Lương Kiến Quốc. Người ta thường nói, vợ bạn không thể đụng vào, huống hồ Trần Lục còn cứu mạng Lương Kiến Quốc. Vậy mà Lương Kiến Quốc lại vong ơn bội nghĩa, chỉ hai tháng ngắn ngủi đã hẹn hò cùng vị hôn thê của Trần Lục, đây thực sự là hành vi của một kẻ tiểu nhân! Đối với hành vi như vậy, Dương Lực rất khinh thường!
Vài ngày trước Lương Kiến Quốc báo cảnh sát, chính là anh nhận vụ án đó. Là cảnh sát, Dương Lực đương nhiên phải hết sức phá án, nhưng là bạn tốt của Trần Lục, trong lòng anh không có chút đồng cảm với tình cảnh của Lương Kiến Quốc. Chỉ là không ngờ vụ án của Lương Kiến Quốc còn chưa phá xong, lại nhanh chóng nhận được vụ án liên quan đến anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro